Lữ Hoàng Tâm có quan hệ sâu xa quá nhiều với Tô Thanh Anh, dân đến thái độ của Lữ Hoàng Tâm không tốt như bình thường. “Trong khoảng thời gian này Minh Dương có khỏe không?” Gọi một phần gan ngỗng kiểu Pháp, đây là món Tô Thanh Anh thích nhất. “Chị không biết đâu, anh Minh Dương ăn phải bùa mê thuốc mê gì ấy, hiện tại ngay cả em cũng không thể nào nói lý”. Lữ Hoàng Trung nhìn thoáng qua anh mình, do dự xe có nên nói cho Tô Thanh Anh biết không. “Ô? Anh ấy không để ý em nói luôn?” Cô ấy hiểu rất rõ Hoắc Minh Dương, tuyệt đối không tin anh sẽ không để ý tới Lữ Hoàng Tâm, trước kia anh coi Lữ Hoàng Tâm như đứa em ruột của mình vậy mà. “Được rồi, một lời khó nói hết, anh đừng nói nữa”. Lữ Hoàng Tâm thở dài, có anh hai đây nên cô không dám nói. Lữ Hoàng Trung uống một hớp nước, không biết cô em gái này lại cuối cùng có chung phe với họ hay không đây. “Chị không có ý định được về, vậy không thể không về sao?” Lữ Hoàng Trung hỏi Tô Thanh Anh, giọng nói không quá tốt, anh ta nhất định phải nói rõ ràng thay Hoắc Minh Dương. “Hoàng Trung, xảy ra chuyện gì với anh vậy?” Tô Thanh Anh có hơi không thể tin nổi, cô trở về một chuyến như vậy, tất cả mọi người không đồng ý để cô trở về thì thôi, nhưng người rõ ràng muốn cô ấy trở về nhất nay lại muốn cô ấy đi khỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Lữ Hoàng Trung nhìn Tô Thanh Anh, thật trong lòng có sự khó chịu nho nhỏ. Cô ấy hình như không có suy nghĩ qua cảm nhận của Hoắc Minh Dương. “Anh chắc hiểu rõ, đây là sự nghiệp của tôi, là mong muốn của cả mẹ và tôi, sao lại có thể khiến tôi từ bỏ?” Tô Thanh Anh có hơi tức giận, ngay từ đầu biết vậy thì không nên ăn chung với anh ta cho rồi. “Sự nghiệp, sự nghiệp của cô có từng suy xét qua cảm nhận của Hoắc Minh Dương chưa? Cậu ấy yêu cô nhiều như vậy, để ý cô nhiều như vậy, cô cũng biết mà.” Lữ Hoàng Trung đánh một đòn lên Tô Thanh Anh, một bên em gái vẫn đang ăn cơm, căn bản nó không thể giúp ích được gì, nên ai nói cũng được hết. “Anh, đây là chuyện của chị Thanh Anh, sao anh kích động như vậy?” Lữ Hoàng Tâm nói rất nhỏ, sợ chọc anh hai không vui, trước tình thân và tình bạn Lữ Hoàng Tâm khó mà lựa chọn. “Hoàng Tâm, em cũng không nghĩ lại thay cho anh Minh Dương của em sao?” Tô Thanh Anh cũng không cảm kích nổi, chỉ xem Lữ Hoàng Trung là lo nghĩ cho Hoắc Minh Dương, nhiều năm như vậy cô ấy quen thuộc đi lại khắp nơi, cô đoán chừng Hoắc Minh Dương cũng không thay đổi lòng anh ấy. “Không sao, Minh Dương không để ý đâu”. Tô Thanh Anh tranh thủ thời gian lơi ra nói với Lữ Hoàng Trung. Nói tới mức này, Lữ Hoàng Trung cũng không kiên trì thêm được nữa, cứ như vậy đi, là Tô Thanh Anh tự lựa chọn sự nghiệp của mình, từ bỏ Hoắc Minh Dương. Anh ta căn bản không có cơ hội tranh thủ cho Hoặc Minh Dương. “Chị Thanh Anh, chị đừng để ý tới anh em, anh em thích xen vào chuyện của người khác ấy, nhưng em khuyên chị mau trở về đi, nếu không may anh Minh Dương không còn thích chị thì làm sao bây giờ”. Lữ Hoàng Tâm nói chuyện có hơi lo lắng, sợ mình nghĩ không tốt thì mọi chuyện sẽ thành sự thật. “Em nói cái gì vậy Tâm Tâm, chị và Hoäc Minh Dương chính là bạn bè tốt mà”. Lý do này cô ấy dùng rất lâu rồi, cho tới nay cũng chỉ dính dáng như vậy với Hoắc Minh Dương, lại khiến anh vẫn luôn giữ sự chú ý cao với cô ấy. Đàn ông thường đều có được mới tốt nhất, cô hiểu rất rõ đạo lý này. “Ô Lữ Hoàng Tâm nhìn sắc mặt Lữ Hoàng Trung, nuốt một đống lời xuống bụng. Lúc này đi tới mấy người, đi tới trước bàn: “Cô Tô đúng không?” “Đúng”. “Xin chào xin chào, tôi rất thích cô, so với trên hình thì cô xinh đẹp hơn rất nhiều, có thể ký tên cho tôi không….. Cái này xem ra là Tô Thanh Anh bị fan nhận ra, nên tranh thủ thời gian xin chữ ký, dọn dẹp một chút đồ xong cộng bữa cơm này giày vò như vậy nên ăn cũng không xong nổi. “Cô chủ, ông chủ phái chúng tôi đón cô về”. Thật vất vả mới trở về nước, nhà họ Tô lại tranh thủ thời gian bắt được Tô Thanh Anh. Dưới tình hình theo đuôi như vậy, chỉ có thể dùng xe đi đến tận đây. Cô biết bố cô rất nhớ mình. “Vậy tôi về trước”. Tô Thanh Anh tranh thủ thời gian nói với Lữ Hoàng Trung và Lữ Hoàng Tâm. “Tôi khuyên cô trở về thì suy nghĩ cho thật kỹ, cuối cùng là có muốn hòa hợp lại với Hoắc Minh Dương không, có một số việc rõ ràng là tốt nhất, nếu như cảm thấy không thích hợp thì nên lựa chọn rời đi sớm một chút mới tốt”. Lữ Hoàng Trung chỉ có thể giúp tới đây, lại không thể nói tiếp nữa, bất kể như thế nào, lựa chọn của Hoắc Minh Dương vẫn là điều quan trọng. “Ừm, cảm ơn anh, chuyện này của chính tôi thì tự tôi sẽ tự mình quyết định”. Trên miệng cô tranh thủ thời gian đồng ý, nhưng trong lòng nghĩ cái gì ai biết được, cô ấy sao cam tâm cứ như vậy một đời vì một người đàn ông chứ. Lữ Hoàng Trung mang theo Lữ Hoàng Tâm về nhà, trên đường Lữ Hoàng Tâm hỏi không ngừng: “Vì sao không nói cho chị Thanh Anh biết, anh Minh Dương đã kết hôn ạ” Bị hỏi tới như vậy Lữ Hoàng Trung liền nhịn không được nói với em gái: “Loại chuyện như này vẫn nên để anh Minh Dương của em nói với cô ấy, ai trong chúng ta nói cũng không thích hợp”. Làm yên lòng em gái xong, tình cảm là chuyện của hai người họ, anh với Lữ Hoàng Tâm không có tư cách tham dự vào, đổi lại là Diệp Tĩnh Gia có thể quản được dù sao thì đó cũng là hôn nhân của cô ấy. “Anh, anh không biết, em luôn cảm thấy nhiều năm qua chị Thanh Anh không quá hạnh phúc”. Cô ấy đau lòng cho Tô Thanh Anh, một bên ra nước ngoài, vì ước mơ mà tiến lên, cái này căn bản không có sai, Lữ Hoàng Tâm nghĩ còn trẻ lại nghiêm túc với ước mơ như vậy đúng là tồn tại quan trọng nhất của con người. “Được được được, mặc kệ em muốn tốt cho chị Thanh Anh của em tới đâu, em cũng không nên nói với cô ấy, con người không thể quá ích kỷ, không chỉ có một mình cô ấy vất vả”. Đây là đề nghị Lữ Hoàng Trung đưa ra cho Lữ Hoàng Tâm, anh ta thật sự không nguyện ý em gái biến thành Tô Thanh Anh, chỉ biết sống vì mình, căn bản không để ý tới Hoắc Minh Dương vất vả chờ đợi. “Ừm, em biết”. Thật ra cô ấy không rõ lắm, nhưng trước mặt anh hai, cô ấy chỉ có thể cố gắng thể hiện mình hiểu rõ mà thôi. “Thật ra anh biết em có tấm lòng lương thiện, không muốn chị Thanh Anh của em không vui, nhưng em biết không, hiện tại không vui nhất chính là anh Minh Dương của em, vì Tô Thanh Anh và chân cậu ấy mới bị tổn thương tới tình trạng như vậy”. Lữ Hoàng Trung cảm thấy cần nói rõ cho Lữ Hoàng Tâm một chút, vì sao chân Hoắc Minh Dương lại biến thành như vậy. “Cái gì là vì chị Thanh Anh sao?” Lữ Hoàng Tâm mở to hai mắt nhìn, chờ anh hai trả lời. “Trong lần Tô Thanh Anh lưu động về nước lần trước biểu diễn, Hoắc Minh Dương bị Tô Thanh Anh từ chối, ở trên đường về xảy ra tai nạn xe cộ, rất lâu cũng không chịu tiếp nhận trị liệu, chính là vì để Tô Thanh Anh quan tâm một chút, thậm chí khuyên cậu ấy một câu cũng được, chỉ cần Tô Thanh Anh lo lắng thôi nhưng kết quả là kéo dài tới bây giờ”. Không nói gì thêm, Tô Thanh Anh cuối cùng là quá ích kỷ, anh tin tưởng Lữ Hoàng Tâm có thể cảm nhận được. Lữ Hoàng Tâm che miệng, cô ấy đơn giản là không thể tin được, cô ấy khi nghe được sự thật: “Chị Thanh Anh… Sao có thể như vậy”. “Cho nên có một số việc em vẫn không nên dính dáng vào thì tốt hơn”. Hoắc Minh Vũ rời khỏi sân khấu biểu diễn của Tô Thanh Anh thì đi tìm Từ Thanh Lam, Từ Thanh Lam muốn ăn gà quay, nên liền đi mua gà quay, căn bản là không lo sống chết của Diệp Tĩnh Gia. “Sao anh tới trễ vậy?” Nói xong thì khoảng một giờ mới tới, làm cô ta ta đợi thật lâu. “Anh dự định tới sớm chút, nhưng tạm thời có việc, Tô Thanh Anh trở về nước”. Hoắc Minh Vũ vội vàng giải thích với Từ Thanh Lam. “Tô Thanh Anh trở về rồi?” Cô gái kia, chỉ cần nhắc tới là khiến Từ Thanh Lam nổi nóng, hiện tại cô ta phiền nhất chính là khi nói về cô gái kia: “Cô ấy trở về anh đi làm gì?” “Anh biết em vẫn luôn chán ghét cô ấy, sau này anh không gặp cô ấy nữa, em đừng có buồn”. Hoắc Minh Vũ trầm giọng nói với Từ Thanh Lam, sợ nhất Từ Thanh Lam bỗng nhiên không vui anh ta cũng không biết dỗ làm sao. Thật ra Tô Thanh Anh cũng không có làm chuyện gì tổn thương tới Từ Thanh Lam, hết lần này tới lần khác trong lòng Từ Thanh Lam không bỏ được, cô ta thấy dựa vào cái gì Tô Thanh anh mạnh hơn cô ta. Giá trị bản thân không bằng, sự nghiệp cũng là dạng tuyết trắng mùa xuân – ít ỏi không cần nhắc tới, đều là tiết mục cây nhà lá vườn quen thuộc. Mẹ Hoặc thì hận không thể để Hoắc. Minh Dương nhanh chóng cưới Tô Thanh Anh, đối với ánh mắt của Hoắc Minh Dương thì trăm vạn cái hài lòng. Nhưng không ai để cô ta đi vào nhà họ Hoắc, đều là người nhưng không cùng mệnh, cô gái này là độc dược chen giữa lớn nhất. “Cái này còn tạm được”. Cũng may hiện tại Diệp Tĩnh Gia đã gả cho Hoắc Minh Dương, khiến cô ta vui vẻ không ít, không nghĩ tới nếu Tô Thanh Anh kia gả vào nhà họ Hoắc thì cô ta sẽ khóc tới mức nào nữa. “Ừ, gà quay em muốn nè”. Hoắc Minh Vũ nhanh chóng đem gà quay đưa ra, sợ Từ Thanh Lam không vui từ đó không để ý tới anh ta nữa. Từ Thanh Lam ăn hai miếng, rồi nhận lấy đem đi vào đoàn phim, tuồng hay thường đơn giản, nhưng cần có một chỗ mấu chốt, Hoäc Minh Vũ hơi không vui, anh ta không cho Từ Thanh Lam quay cảnh hôn môi nhưng cô ta vẫn cứ quay cảnh đó. Đợi một hồi, đợi đập bảng xong thì Từ Thanh Lam cũng ra tới, gà nướng anh ta ôm trong ngực, vẫn còn hơi ấm áp, cô ta cầm lên lại ăn tiếp. “Chúng ta có thể trở về nhà rồi.” Hoắc Minh Vũ che che vết dầu bị dính trên bộ quần áo mấy triệu của mình, dự định trước tiên đưa Từ Thanh Lam mua quần áo trước. “Anh mua quần áo gì, quần áo của anh còn chưa đủ nhiều sao?”. Từ Thanh Lam căn bản không nhìn thấy vết dầu dính trên sơ mi của anh ta. “Anh không thích quần áo bị dơ, hiện tại không thoải mái chút nào, mua xong đi rồi chúng ta lại đi chơi”. Hoắc Minh Vũ không kéo Từ Thanh Lam đi dạo phố còn đỡ, một khi Từ Thanh Lam mà đi thì đi không ngừng. Dừng lại quẹt thẻ xong, sau khi về nhà, hai người liền nằm trên ghế sô pha xem tivi. Xem phim mà Từ Thanh Lam diễn, thẳng thắn nói ra thì cô ấy cũng không phải dựa vào kỹ thuật diễn mà đi tới hôm nay, vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy mới là nguyên nhân khiến cô ấy có thể vẫn mãi nổi bật như bây giờ. “Không phải đã đồng ý với anh, không quay cảnh hôn sao?” “Đây không phải là có gì sai, không sao mài. Từ Thanh Lam căn bản không nghĩ tới bà Hoắc tài giỏi cỡ nào. “Cái gì sai hay không, nếu để cho mẹ anh thấy lại gây ra phiền phức”. Hoắc Minh Vũ hiểu rất rõ mẹ mình, cho dù Từ Thanh Lam có vui hay không thì anh ta vẫn phải nói một chút. “Anh… người này sao lại như vậy”. Từ trong ngực anh ta, Từ Thanh Lam đẩy ra: “Anh như vậy là không cho em chút tự do nào đó”. Cô ta không thích Hoắc Minh Vũ như vậy, khiến cô ta cảm giác mình bị gò bó, trước kia anh ta căn bản không để ý tới bà Hoắc, cô ta muốn làm cái gì đều có thể làm. Nếu như hôm nay anh ta vì ghen không cho cô ta nhận cái cảnh kia thì cô nhận, kết quả lại vì sợ mẹ anh ta. “Em quay cảnh hôn đó thì sao, đây là sự nghiệp của em đang trong lúc đỉnh cao, không có cái gì là em sẽ nhanh chóng bị lãng quên”. Cô ta có hơi giấy giụa, mặc kệ báo chí TV có nói xấu cô ta, cô ta đều tiếp nhận chỉ có như vậy cô ta mới chứng minh mình nổi tiếng lên, cô ta được chú ý cao, nếu không cô †a cũng sẽ bị cái vòng này đào thải. Muốn làm một nghệ sĩ đúng chuẩn, nên có cảm giác khó chịu, mới có thể tạo ra tin tức, cũng chứng minh giá trị của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]