Chương trước
Chương sau
Hoäc Minh Dương cầm điện thoại di
dộng lên và nhìn Diệp Tĩnh Gia đang tạo
dáng trong vườn hoa muôn màu muốn sắc,
mỗi khi cô dừng lại một động tác thì anh lại
bấm nút chụp hình một cái.
Diệp Tĩnh Gia chụp được một lúc với đủ
loại dáng vẻ, Hoắc Minh Dương nhìn người
phụ nữ xinh đẹp trước mặt cười rạng rỡ mà
không biết tại sao cô hầu như rất dễ dàng để
trở nên vui vẻ.
“AI” Sắc mặt của cô bỗng nhiên thay đổi
và hét lên một tiếng.
Cô đứng bằng một chân cao một chân
thấp, bùn đất dưới chân có chút nhão, hình
như chân cô bị trẹo rồi: “Hình như chân tôi bị
trẹo rồi.”
“Cô đừng lo lắng.”
Dáng vẻ của Diệp Tĩnh Gia rất khó coi,
bùn đất quá dày nên tình trạng của cô không
được tốt cho lắm, Hoắc Minh Dương rất lo
lắng: “Cô đừng vội, đừng nhúc nhích chờ tôi
đi gọi người.”
Chân của anh không thể vận động mạnh,
nhìn thấy cô cũng chỉ có thể lo lắng suông
sau đó vội vàng gọi điện về nhà họ Hoắc.
Điện thoại vang lên Hoắc Minh Vũ nghe
máy: “Gọi một người đến vườn hoa nhanh
lên.” Hoắc Minh Dương trực tiếp nói mà
không thèm hỏi là ai đang nghe điện thoại.
Hoắc Minh Vũ cúp máy rồi vội vàng chạy
ra vườn hoa vì sợ đã có chuyện gì xảy ra với anh.
Mấy phút sau anh ta đã chạy vào trong
vườn hoa, khu vườn này của nhà họ Hoắc hơi
lớn một chút, Hoắc Minh Dương và Diệp Tĩnh
Gia đã đi dạo máy vòng rồi hôm nay tìm
được một nơi mới và có chút hẻo lánh, Hoắc
Minh Vũ cầm di động và gọi đi, đầu bên kia
của điện thoại vừa mới “tút” một tiếng thì đã
có người nghe máy: “Anh ơi, anh đang ở đâu
vậy?”
“Vườn hoa cầu vồng.”
Ở phía bên kia, Diệp Tĩnh Gia đã đau đến
mức trán toát mồ hôi lạnh, ngồi trên mặt đất
và không dám động hai chân.
Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
“Tôi không sao anh đừng lo lắng” Cô cố
gắng chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân và an
ủi Hoắc Minh Dương, cô có thể thấy anh vẫn
luôn lo lắng nhìn cô.
Hoắc Minh Vũ tưởng rằng anh trai mình
bị làm sao nên giọng nói mới gấp gáp như
vậy, vội vàng chạy đến vườn hoa cầu vồng.
Bộ dáng của Diệp Tĩnh Gia không được
tốt cho lắm, Hoắc Minh Dương nóng lòng
muốn kéo cô ra khỏi đó, người đến quá chậm
mà mặt đất lại lạnh còn có côn trùng trên cỏ
nữa.
Anh đẩy xe lăn về phía cô: “Cô đi xuống
đó làm gì cơ chứ?”
Kết cục một người ham chơi của cô đã
rất đáng thương rồi, anh còn đi xuống càng
không có cách nào để nhấc anh lên được.
“Anh ơi” Hoắc Minh Vũ nhanh chóng
bước tới đỡ xe lăn của anh: “Sao vậy? Anh
đừng để mình bị ngã đấy.”
Sao anh ta có thể ngờ tới người anh trai
trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh của anh ta lại sẽ
làm ra chuyện bốc đồng như vậy.
“Diệp Tĩnh Gia bị treo chân rồi em đỡ cô
ấy lên đi.” Nhìn thấy Hoắc Minh Vũ vội vã
chạy đến anh mới yên tâm một chút.
Như vậy anh cũng không khăng khăng
phải đi xuống cứu cô lên nữa.
Hoắc Minh Vũ chỉ cần hai ba bước đã tới
trước mặt của Diệp Tĩnh Gia: “Chị có thể
đứng lên được không?” Từ góc độ này người
đàn ông chính là sự tồn tại trên cao không
thể với tới đối với Diệp Tĩnh Gia.
“Thực ra tôi không sao.” Mặc dù nói như
vậy nhưng khi cô thử đứng dậy thì suýt chút
nữa đã ngã xuống, Hoắc Minh Vũ nhanh
chóng ôm lấy cơ thể cô để tránh cho cô bị
ngã.
Cô ngây người đứng yên tại chỗ và
không dám tin nhìn vào bàn tay của anh ta
đang đặt trên eo cô.
Sau đó anh ta thay đổi tư thế, cánh tay
dùng sức trực tiếp bế cô lên theo kiểu ôm
công chúa vào trong lòng: “Như vậy sẽ
nhanh hơn một chút.”
Diệp Tĩnh Gia không nói gì cả, đường có
chút trơn trượt khiến mỗi bước đi đều lắc lư,
cô vội vàng ôm lấy cổ của anh ta.
Lúc bấy giờ mới ổn định lại được không
có bị ngã xuống.
Ra khỏi ruộng hoa hai người vẫn chưa
kịp nói gì, Hoắc Minh Dương đã vươn tay kéo
cô vào lòng, suýt chút nữa khiến cô rơi
xuống đất.
Anh vừa làm vậy đột nhiên khiến cô
hoảng sợ: “Anh” Lời nói còn chưa thoát ra
khỏi miệng đã nhìn thấy đôi mày mất kiên
nhãn của anh.
Nghĩ tới dáng vẻ lo lắng vừa rồi của anh
bỗng chốc cô không nói lên lời: “Tôi không
sao anh đừng lo lăng.”
Hoắc Minh Vũ đẩy xe lăn ở phía sau còn
Hoắc Minh Dương ôm lấy Diệp Tĩnh Gia.
“Ôi trời ơi sao lại biến thành cái dạng này
vậy?” Chị Tiết đi tới lập tức nhìn thấy vết bùn
đất trên người của Diệp Tĩnh Gia, ngay cả
Hoắc Minh Dương cũng vậy.
“Không có chuyện gì đâu ạ.” Cô nở nụ
cười nhợt nhạt; thực ra cô cũng không biết
tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Minh
Dương như vậy cô đã không còn cảm thấy
buồn bực như khi vừa bị ngã lúc nấy nữa.
Vết thương trên chân cô cũng không còn
đau nữa.
“Chị nói không có chuyện gì là không sao
à, ngay cả đi đường cũng không đi nổi.” Trên
người của Hoắc Minh Vũ cũng bị lây dính
bùn đất của cô khi cọ phải, anh ta có chút
không hài lòng lên tiếng.
“Gọi bác sĩ đi” Đôi mày của Hoắc Minh
Dương đã nhăn chặt lại, anh hoàn toàn
không có ý trách cứ Diệp Tĩnh Gia mà ngược
lại hơi lo lắng cho cô.
Lữ Hoàng Trung đã đến và băng bó vết
thương cho cô trước sau đó lại bôi một ít
thuốc.
Vết thương ngoài da sẽ chóng khỏi
nhưng gần đây sẽ không được xuống giường
đi lại.
Cô ngây ngẩn nhìn Lữ Hoàng Trung, tại
sao khuôn mặt này lại đẹp đến vậy nhìn bao
nhiêu lần cũng không chán.
Hoắc Minh Dương ở bên cạnh nhìn thấy
cô như vậy và phát hiện cô ngay cả đầu cũng
không thèm xoay đến một chút.
“Lữ Hoàng Trung tôi phải làm kiểm tra
rồi, thời gian rất eo hẹp.” Anh nói xong lập
tức lăn bánh xe trở về phòng của mình trước.
“Anh đi xem cho anh ấy trước đi.” Diệp
Tĩnh Gia hơi lo lắng cho đôi chân của anh.
“Lần trước tôi đã nói với cô rồi cô đã nói
với cậu ấy chưa vậy?” Cho dù Lữ Hoàng
Trung có thuyết phục như thế nào đi chăng
nữa thì Hoắc Minh Dương đều không chịu
tiến hành việc điều trị.
Việc không hợp tác của anh khiến cho
việc hồi phục trở nên khó khăn hơn, vốn cơ
hội bình phục là 99% nhưng anh lại cố tình trì
hoãn qua thời gian điều trị tốt nhất.
“Tôi đang có gắng hết sức, anh cũng biết
tính cách của anh ấy đấy.” Diệp Tĩnh Gia nói
xong lập tức cúi đầu, đã bao nhiêu lần cô
muốn nói nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của
anh cô biết mình nên im lặng: “Tôi sẽ cố
gắng khuyên nhủ để anh ấy nhanh chóng
phối hợp.”
“Thực ra Hoắc Minh Dương sẽ không
chấp nhận đi điều trị nhưng dù có thế nào đi
chăng nữa thì cô cũng là vợ của cậu ấy nên
phải khuyên nhủ cậu ấy, đây là việc lớn của
cả đời đó.”
Lữ Hoàng Trung biết muốn thuyết phục
anh làm phẫu thuật khó đến mức nào.
Tô Thanh Anh chỉ tùy ý nói một câu mà
anh đã có thể cái gì cũng không cần và
không làm gì cả.
Còn anh ấy có nói gì hay thuyết phục
như thế nào đi chăng nữa anh đều không
đáp ứng, đây chính là sự khác biệt giữa hai
người.
Sau khi dặn dò Diệp Tĩnh Gia xong xuôi
anh ta vội vàng đi làm một cuộc kiểm tra chỉ
tiết hơn cho Hoắc Minh Dương.
Lữ Hoàng Trung giúp anh bóp chân, tình
trạng của anh càng ngày càng tồi tệ hơn, độ
xơ cứng của chân đã nghiêm trọng hơn một
chút.
“Minh Dương nếu như lại không tiến
hành phẩu thuật thì rất có thể sẽ không còn
cơ hội nữa, cậu không thể tiếp tục trì hoãn
được nữa”
Anh ta ghi lại kết quả kiểm tra lần này
sau đó vẫn không bỏ cuộc mà nói.
“Nếu như không có chuyện gì cậu về
trước đi.” Hoắc Minh Dương ra lệnh đuổi
khách.
Ánh mắt Diệp Tĩnh Gia nhìn anh ta làm
anh rất khó chịu, bây giờ anh muốn đi thăm
cô thì phải để anh ta rời khỏi đây trước đã.
“Cậu có biết việc Tô Thanh Anh muốn
quay trở lại chưa?”
Hoắc Minh Dương không lên tiếng ngầm
thừa nhận, đúng vậy anh đã đợi Tô Thanh
Anh lâu như vậy nên bất cứ động tĩnh gì của
cô ấy anh đều rõ như lòng bàn tay.
Ngay cả khi anh không nói gì thì cũng
không có cách nào phủ nhận tất cả những
thứ đã cho đi và nhận được, giống như việc
anh biết Tô Thanh Anh quay về chỉ là vì công
việc.
Nhưng vẫn mong chờ cô ấy có thể đến
mời anh đi xem buổi biểu diễn của cô ấy nên
đến tận bây giờ anh vẫn đang đợi.
“Tôi biết rồi.”
Diệp Tĩnh Gia bị thương nên phải nằm
trên giường dưỡng bệnh, cô đang nhàm chán
nhìn trần nhà thì đột nhiên tiếng chuông điện
thoại vang lên, cô nhìn số điện trên đó và
cảm thấy có chút đau đầu.
Hà Thúy Mai thấy Diệp Bách Nhiên gọi
điện nên nhanh chóng gây sự với ông.
“Ông đừng lại đi nhờ vả Tĩnh Gia nữa, bây
giờ nó đã đủ khổ rồi đều là tại ông nhất định
phải đẩy nó xuống cái hố lửa.”
Cho dù cậu cả nhà họ Hoắc đối xử tốt
với Diệp Tĩnh Gia nhưng cũng là người tàn tật
nên bà vẫn không hề yên lòng.
Ngay cả việc nói ra cũng không dám thì
làm sao có thể có được cuộc sống tốt đây,
con bé phải giấu tất cả mọi người kết hôn với
cậu hai nhà họ Hoắc, cuối cùng thì sao?
“Tĩnh Gia đã kết hôn với cậu cả nhà họ
Hoắc rồi nên muốn kiếm một chút vốn đầu
tư còn không phải rất dễ dàng hay sao?”
Diệp Bách Nhiên cũng là không còn cách
nào khác, bây giờ chỉ có cô mới cứu được
ông, một gia đình lớn như vậy ăn uống đều
cần phải dùng đến tiền, nếu công ty phá sản
thì ông cũng không còn tiền sau này không
biết phải sống thế nào đây.
“Ông cũng biết nó gả cho cậu cả nhà
Hoắc à, tôi sẽ không để nó không ngẩng nổi
đầu trong nhà bọn họ nên đừng có làm phiền
nó nữa.” Hà Thúy Mai nói đầy dứt khoát.
Không ai có thể lay chuyển được bà, ai
mà biết được những khó khăn của Tĩnh Gia
chứ, bà là một người mẹ nên cảm thấy rất
đau lòng vì vậy không muốn để ý đến Diệp
Bách Nhiên.
Đúng lúc Diệp Thiến Nhi vừa về đến nhà
và nghe thấy rõ mồn một.
Cô ta vẫn luôn ngưỡng mộ cậu cả nổi
tiếng nhà họ Hoäc của Diệp Tĩnh Gia không
ngờ lại là một người tàn tật.
Diệp Tĩnh Gia gọi điện đến, là Diệp Bách
Nhiên nghe máy: “Alo?”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Chú…Tĩnh Gia, công ty của chú xảy ra
một chút vấn đề, con xem con thể nói mấy
lời hay để nhà họ Hoắc đầu tư vốn cho chú
được không nếu không công ty sẽ không thể
tiếp tục hoạt động được nữa.”
Ông cũng hết cách rồi không thì sẽ
không bao giờ tìm cô để nhờ giúp đỡ loại
chuyện này.
Diệp Tĩnh Gia suy nghĩ một chút: “Đợi lát
nữa con hỏi giúp chú.”
Hà Thúy Mai vội vàng nói với cô ở đầu
bên kia của điện thoại: “Không cần, không
cần đâu, con đừng có đi hỏi.”
Diệp Bách Nhiên nhìn bà có chút quyết
định không được.
“Con gái tôi ở nhà họ Hoắc cứ hai ba
ngày lại cầm tiền về cho nhà mẹ đẻ như vậy
có phải sẽ khiến người ta chê cười hay không
chứ?”
Tất cả đau khổ đều để con gái mình phải
chịu đựng, sao ông _ ấy không kêu Diệp Thiến
Nhi đi đi.
“Có chết tôi cũng không đồng ý.”
“Con biết rồi đến lúc đó con sẽ hỏi thử
hộ chú.”
Cô nói xong và không muốn nghe thêm
bất cứ điều gì nữa nên đã trực tiếp cúp máy.
Vừa mới cúp điện thoại cô liền thở dài,
bây giờ cô có thể tìm ai đây, có thể tìm ai
trong nhà họ Hoắc đây?
Bụng cô vẫn chưa hề có động tĩnh gì, vì
vậy bây giờ cô đều phải trốn tránh bà Hoắc
mà không dám gặp.
Cũng không phải là lần đầu tiên cô cầu
xin Hoặc Minh Dương, nếu như đổi sang
người khác thì còn có thể tìm ai được đây.
Cô hạ quyết tâm cố chịu đựng cơn đau
nhức ở chân đi đến phòng làm việc của anh.
Trên đùi anh đặt một quyển sách không
biết đang xem cái gì.
Hình như cô cũng không còn cách nào
tốt hơn nữa rồi.
“Vết thương trên chân đã khỏi rồi à?”
Anh nhìn bộ dáng của cô cũng không có vẻ
gì là đã lành, cô còn đến gặp anh để làm gì?
“Ừ, đỡ hơn nhiều rồi, anh đừng lo lắng
Tân Phê hương 33: Kết quá này thậtlà đau Xót!
buổi tối anh muốn ăn gì?”
Cô vẫn chưa nói ra và hoàn toàn không
biết nên nói như thế nào cho phải.
“Để chị Tiết làm đi, buổi tối cô qua ăn
cơm với tôi, bây giờ quay về nghỉ ngơi đi, bác
sĩ dặn dò cô không được xuống đất đi lại
nhiều đâu.”
Nói xong anh lại tiếp tục xem sách của
mình, anh rất thích nội dung của quyển sách
này.
“Ừ, vậy tôi đi nghỉ ngơi trước.”
Cô không có nói ra nhưng những lời
quan tâm của anh đối với cô càng khiến cho
cô nói không ra việc mượn tiền.
Đây đã không phải là lần đầu tiên cô nhờ
và anh vì chuyện này, bây giờ như thế nào
cũng đều rất khó mở miệng nhờ anh.
Lúc ăn cơm cô đều ủ rũ không vui vì
chuyện này.
Bây giờ chân bị thương rồi cô càng
không dám đi gặp mẹ Hoắc, sợ bà sẽ nói ra
những lời càng cay nghiệt hơn.
“Cô đang nghĩ gì vậy? Sao lại không ăn
cơm đi?”
Trước kia cô đều là ăn từng ngụm to, bây
giờ trông dáng vẻ như cái gì cũng ăn không
vô khiến anh có chút lo lắng.
Vì vậy anh buột miệng hỏi.
“Hả? Không…”
Vừa nghe thấy anh hỏi Diệp Tĩnh Gia mới
phản ứng lại được, cô chỉ ăn cơm không mà
không hề động tới thức ăn một chút nào cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.