Không gả vào nhà họ Hoắc, các cô làm
sao biết có được vận may được Hoăc phu
nhân nhìn trúng là loại vận may nào cơ chứ?
Sau khi tiến vào đại sảnh, Diệp Tĩnh Gia
nhìn Hoắc Minh Vũ đi chào hỏi người khác
hoàn toàn không chút để ý đến cơ. Mà cô chỉ
đứng một bên nhìn anh ta, việc lễ độ nhất mà
cô có thể làm đó là cười nhẹ. Từ nhỏ cô đã
vào nhà họ Diệp, những nơi xa hoa như hội
trường này cô cũng đã nhìn qua mấy lần
nhưng mà hội trường như của buổi tiệc tối
nay thì là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Cô nhìn trong đoàn người một lát, trong
căn phòng lớn như thế này, mẹ của cô chắc
chăn sẽ cùng với chú Diệp tới tham gia.
Nhưng cô nhìn một vòng, hoàn toàn không
thấy bóng dáng của hai người họ.
Cô không muốn cùng với Hoắc Minh Vũ
đi chào hỏi mấy người không quen biết nữa,
còn phải cười để chào hỏi mặt của cô sắp
cứng lại vì cười rồi.
Vì thế cho nên, cô tìm một cái cớ là đi
nhà vệ sinh nhưng thật ra là đi tìm một chỗ
yên tĩnh một chút để ăn chút đồ ngọt.
Từ khi mẹ cô nói phải gả cô vào nhà họ
Hoắc cô liền cảm thấy mỗi ngày đều như
đang nằm mơ vậy, không chân thật một chút
nào. Nhưng mà sự đau đớn từ vết thương
trên người cô không ngừng nhắc cô đây là
sự thật, giờ phút nào cũng phải thật tỉnh táo.
Bây giờ khó khăn lắm cô mới có thể yên
tĩnh một lát, mọi người đều bận rộn cùng
nhau chào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-tan-phe/1704269/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.