Cô bị anh dọa cho sợ hãi đến mức trái
tim càng đập nhanh hơn như thể sắp nhảy ra
khỏi lồng ngực, lòng bàn tay nắm chặt lại và
cố gắng làm cho mình trở nên bình tĩnh rồi
mới chậm rãi nhả ra từng chữ một: “Không
phải, không phải là như vậy. Nếu như anh
đồng ý cùng em về thăm nhà thì em sẽ về”.
Vì vậy điều cô quan tâm là nếu muốn
đưa về thì nhất định phải là chồng của cô mà
không phải vì cô ghét bỏ anh tàn tật.
Câu trả lời này khiến vẻ lạnh lùng của
Hoắc Minh Dương cũng dịu đi đôi chút, cho
dù cô nói dối anh để bảo vệ bản thân nhưng
anh lại cảm thấy những lời nói dối này lại rất
dễ nghe.
Một lúc lâu sau Diệp Tĩnh Gia chỉ có thể
nghe thấy tiếng tim đập và tiếng hô hấp của
chính mình. Không khí yên lặng đến mức
đáng sợ, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh
nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mà
không nhìn rõ được khuôn mặt hay cảm xúc
trong đáy mắt anh.
Buổi tối ngày hôm qua cô đã có cơ hội
nhìn rõ anh nhưng vì quá căng thẳng hơn
nữa do ánh sáng cũng không đủ, nên cô
không thể luôn luôn nhìn anh chăm chú như
ngay lúc này được.
Thật lâu sau đó mới truyền đến giọng nói
của anh: “Có thể, cô đi nói với mẹ rằng tôi
không cho cô trở về”.
Từng câu từng chữ vừa chậm rãi lại rõ
ràng nhưng đối với Diệp Tĩnh Gia mà nói
giống như nhận được lệnh bài miễn tử vậy,
cô có thể không cần trở lại nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-tan-phe/166491/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.