Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc –
dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh,
còn đang bận bịu tiễn khách mời.
Trong phòng cưới trên tầng, quần áo
cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi
ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn
tay lại.
Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa
vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia
vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người
đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua
trong đôi mắt cụp hờ của cô.
Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của
người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt
ngóm.
Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô
cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô
cùng rõ ràng.
Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ
hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia,
cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm
đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn
được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”.
“Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng
nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng,
như thể anh lớn lên trong hầm băng vậy, chỉ
âm thanh thôi cũng đủ để khiến người ta sợ run.
Một người tàn phế hai chân, không bao
giờ ra khỏi cửa gặp gỡ ai, cả ngày sống ở nơi
âm u, nếu nói là người sống trong hầm băng
ra ngoài thì cũng là đã nói đỡ nhiều lần rồi đấy.
Nghe lời nói của Hoắc Minh Dương, Diệp
Tĩnh Gia chần chừ, bên trong phòng chỉ có
hai người họ thôi, chân của anh thì không
được tiện, ý của anh là muốn cô giúp anh tắm đây!
Nhưng mà…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-tan-phe/166480/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.