Lâm Khiết Vy nghiến răng: “Hạ Dịch Sâm, anh thật đáng khinh, đồ không biết xấu hổ!”
“Đúng vậy, anh thật đáng khinh, để tiện, nhưng anh thực sự yêu em, anh làm ra những việc này, cũng do em ép anh. Anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên từ khi còn học đại học. Đã nhiều năm như vậy, không có người phụ nữ nào có thể đến gần anh. Bởi vậy anh luôn muốn cho em mọi thứ đẹp đẽ nhất. Nhưng còn em thì sao? Em đối xử với anh như thế nào? Em chà đạp sự chân thành của anh dưới chân, mặc kệ anh, bỏ qua anh, tránh xa anh. Mạc Lâm Kiêu đó rốt cuộc tốt hơn anh ở điểm nào? Em mới quen biết anh ta được bao lâu? Trên đời này vốn dĩ không ai yêu em nhiều hơn anh!”
“Tình yêu của anh làm tôi thấy ghê tởm!”
“Haha, ghê tởm?” Hạ Dịch Sâm mỉm cười, đôi mắt dần dần đỏ lên, giọng điệu đột nhiên trở nên dữ tợn: “Em phải chấp nhận anh kể cả khi ghê tởm! Đời này, anh nhất định phải trói buộc em. Em chỉ có thể thuộc về anh, anh muốn em ở bên cạnh anh, bên anh ngày qua ngày, chúng ta cùng nhau đi đến đầu bạc răng long.”
“Cho dù anh có trói buộc thân thể tôi, nhưng trái tim của tôi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ yêu anh”
“Anh không quan tâm! Anh không còn khao khát tình yêu của em nữa. Anh vẫn sẽ giữ em ở đây, để anh yêu em thật tốt.”
“Không thể nào! Tôi yêu Mạc Lâm Kiêu và sẽ không bao giờ rời xa anh ấy.”
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790326/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.