Trong ánh mắt của Mạc Lâm Kiêu tràn đầy sủng nịch cùng yêu thích, vừa xem là hiểu ngay.
Lâm Thúy Lan siết chặt móng tay.
Chết tiệt, Lâm Khiết Vy có phải là có phép thuật hay không, vì cái gì có thể đem cậu Mạc có một không hai mê hoặc thành như vậy?
“Lâm Khiết Vy!” tầm Thúy Lan lớn tiếng kêu lên.
Lâm Khiết Vy toát ra bộ dáng tươi cười, nhìn sang, thấy được mấy người kia của nhà họ Liên, trước tiên nhịn không được nhíu mày.
Lâm Thúy Lan cười nhạt, nâng cổ lên: “Khiết Vy, nhìn thấy
ông nội, em là không muốn tới chào hỏi sao?” Lâm Khiết Vy trong lòng không vui, nghe được Mạc Lâm Kiêu ở bên tai cô nói nhỏ: “Không muốn đi thì không đi, vợ của Mạc Lâm Kiêu anh, không cần qua loa lấy lệ bất cứ kẻ nào.
Lâm Khiết Vy trong lòng ấm áp, cười yếu ớt trả lời: “Được rồi, coi như là người thân, chào hỏi là được.”
Mạc Lâm Kiệu cùng Lâm Khiết Vy liền đi đến trước mặt ông cụ, Lâm Khiết Vy nói chuyện một cách xa cách:
“Ông nội, bác cả, mọi người đều đến rồi.”
Mạc Lâm Kiêu có chút gật đầu, xem như chào hỏi.
Ông cụ Lâm dù sao cũng sợ hãi uy danh của Mạc Lâm Kiêu, gượng cười nói: “Cậu Kiêu cũng tới. Lại nói tiếp, hai người kết hôn, cũng nên quay trở lại nhà họ Lâm nhận người thân, họ hàng”
Có thể có được một tiếng gọi ông nội của Mạc Lâm Kiểu, là có được bao nhiêu vinh quang ah! Những người thuộc danh gia vọng tộc kia, không biết muốn nịnh bợ ông cỡ nào.
Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790317/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.