Lúc này, trên sân khấu có ba người.
Lâm Thúy Lan, sinh viên nam và Lâm Khiết Vy.
Nếu không có so sánh thì không có đau thương. Vừa rồi thoạt trông thì Lâm Thúy Lan cũng khá ưa nhìn, mi thanh mục tú, nhưng khi so với Khiết Vy thì không tính là gì.
Mọi người thầm thở dài.
Quả nhiên là người phụ nữ của cậu Mạc, nhan sắc chim sa cá lặn, tuyệt sắc như vậy.
Cho dù y thuật của cô không tốt, không bắt mạch được thì có làm sao, ít nhất thì cũng là cảnh đẹp ý vui nha.
Sinh viên nam bị Lâm Khiết Vy chạm vào cổ tay, hai vành tai của cậu ta đã đỏ bừng, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ gần trong gang tấc kia, nhiệt tình nói:
“Kỳ thật vấn đề của tôi là…”
“Suyt, đừng có lên tiếng.”
Lâm Khiết Vy ngắt lời cậu ta, lại tiếp tục xem mạch một cách nghiêm túc.
Lâm Thúy Lan không khỏi cười nhạt:
“Chẩn đoán lâu như vậy, em thật sự nhìn ra được gì sao? Ha ha.”
Một sinh viên ngu ngốc, còn thường xuyên bỏ môn, liệu sẽ làm được gì, rõ ràng là chỉ giả vờ bí ẩn.
Một lúc sau, Lâm Khiết Vy thu tay về, cấn thận quan sát sắc mặt của sinh viên nam, nghiêm nghị nói:
“Cậu thè lưỡi ra một chút.”
Sinh viên nam sững sờ, không biết tâm trí đang chạy đi đâu, phỏng chừng muốn chui xuống đất rồi, đỏ bừng mặt, chậm rãi mở miệng.
Lâm Thúy Lan không giấu giếm thái độ khinh thường Lâm Khiết Vy nữa, cười nói:
“Sao thế, còn muốn nhìn xem người ta có tức giận hay
không à?” Lời chế giễu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790290/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.