Sau khi ăn quen những món ăn do đầu bếp nơi đây nấu, có ăn thêm gì cũng không ngạc nhiên nữa. Lâm Khiết Vy vô tình nhìn lên, cô phát hiện đôi mắt đào hoa của Phùng Thiên Long đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt dường như lóe ra một tia sáng xanh âm trầm, rất đảng sợ.
Lâm Khiết Vy khẽ nhíu mày, trong lòng lại dấy lên nghi hoặc.
“Sao anh không ăn?”
“Hả? À, không đói lắm”
Phùng Thiên Long sửng sốt khi bị hỏi, anh ta nhanh chóng thu lại ánh mắt tha thiết kia, nhìn xuống đĩa ăn trước mặt, chậm rãi cầm đũa lên, nhưng một lúc lâu cũng không đụng gì.
“Phùng Thiên Long”
“Hả?”
“Có phải anh có tâm sự gì không?”
“. Nào có!” Phùng Thiên Long hoảng hốt, vội nở nụ cười, hoàn toàn khác với nụ cười phong lưu mọi khi.
Lâm Khiết Vy chậm rãi ăn, trong lòng bắt đầu ngờ vực. Cô vốn không phải là người lắm mưu nhiều kế gì, nhưng hôm nay Phùng Thiên Long vô cùng kỳ lạ, đến một nơi xa xôi như này là đã thấy không cần thiết rồi, mà nơi này lại còn không có người nào.
“Những món ăn của nơi này cũng không phải quá đặc biệt gì, tại sao phải tới nơi này ăn vậy?”
Lâm Khiết Vy thuận miệng hỏi, nhướng mi nhìn Phùng Thiên Long.
Ánh mắt Phùng Thiên Long và cô giao nhau, tim anh ta đập thình thịch, nụ cười suýt nữa tắt ngúm, họ nhẹ một tiếng: “Tại phong cảnh nơi này đẹp.
“Nhưng trời tối rồi, có đẹp cũng không thấy gì.”
“À… bên ngoài có đèn, sáng như ban ngày vậy á.”
Lâm Khiết Vy từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790263/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.