“A!” Hơi thở của Lâm Khiết Vy trở nên hổn hển.
Mạc Lâm Kiêu vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng đáp xuống khoé môi cô, liếm từng chút một cho đến khi ghé vào tai cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn… cắn từng miếng một rồi lau sạch cho em”
Âm thanh ma thuật đột ngột vang vọng bên tai cô, cá đầu Lâm Khiết Vy cũng ù đi khiến đầu óc cô trở nên trống rồng, khi còn chưa kịp hình dung ra ăn vạ là nghĩa đen hay nghĩa bóng, cô hoảng hốt chỉ biết van xin.
“Đừng ăn tôi, đừng ăn tôi, tôi sai rồi, chỉ cần anh tha cho tôi, bắt tôi làm cái gì cũng được.
Cô không biết, nhưng câu nói “Đừng ăn tôi” của cô đã làm rung động trái tim anh một cách mãnh liệt, trái tim anh bỗng trở nên nóng bỏng, lửa cháy lan tràn, làm sao anh có thể kìm lại được và tham lam nuốt chửng lấy đôi môi trao cho cô một nụ hôn tàn nhẫn, như một cơn bão.
Cô vặn eo như một con chạch nhỏ, cố gắng thoát khỏi sự đàn áp của anh. Anh nhận thấy hành vi của cô, dùng một chút lực, anh càng ép chặt hơn, khiến cô bị giam trong vòng tay anh, không chút kẽ hở. Miệng cô tràn ngập sự săn đuổi độc đoán của anh, bị anh bóp nghẹt mà hôn đến mức mờ mịt, dần dần không còn sức phản kháng, đầu óc mông lung, bị anh hôn đến rên rỉ như thở dài càng hấp dẫn anh. Ngọn lửa dữ dội hơn và một nơi nào đó dưới thắt lưng cô từ lâu đã phồng lên, chính sự tồn tại như thép đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790255/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.