“Ha ha, sao không ai xem những bộ phim khoa học viễn tưởng về sự trưởng thành của giới trẻ, tôi đã xem chúng với Hứa Tịnh, thậm chí cô ấy còn xem nhiều hơn tôi và cùng tôi xem hàng chục tập.”
Hàng chục?
Sắc mặt Mạc Lâm Kiêu càng thêm ảm đạm, nhéo nhéo hai má trắng nõn, tức giận nói: “Sau này chỉ được nhìn tôi!”
“Ha?”
“Đã nhớ chưa?”
“Ừ, nhớ rồi.”
Lâm Khiết Vy liếc nhìn khuôn mặt u ám của người đàn ông, không nói nên lời, này là sao đây?
Hai người cứ tự nhiên tán gẫu trên trời dưới đất, không biết trời đất thế nào.
Thứ được gọi là đồ ăn có mùi vị kì lạ, sau khi vào trong dạ dày, Mạc Lâm Kiêu thầm nhận ra cảm giác nóng rát vừa rồi dần dịu đi, giống như đổ mấy chậu nước vào đống lửa, cơn khó chịu hành hạ anh suốt buổi chiều hôm nay cuối cùng cũng nguôi ngoai.
Cửa được gõ hai lần thì Nam Cung Hào bước vào, cầm một cái bát thận trọng không dám đến gần, cách Mạc Lâm Kiêu năm mét mới dừng lại, chớp chớp đôi mắt cáo nói: “Này, thuốc đây”
Khi nghe thấy tiếng cười hối lỗi của Nam Cung Hào và dáng vẻ muốn nhượng bộ rút lui, Mạc Lâm Kiêu cảm thấy vô cùng tức giận, lông mày anh lặng lẽ cau lại.
Lâm Khiết Vy hưng phấn, hai mắt sáng lên, đứng bật dậy: “Được, đưa tôi.”
Ánh mắt Nam Cung Hào lung lay, sợ hãi liếc qua Mạc Lâm Kiêu.
Mạc Lâm Kiêu híp mắt: “Thuốc gì?” Nam Cung Hào nuốt một ngụm nước bọt, chỉ vào Lâm Khiết Vy: “Cô ta đưa thuốc cho anh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790252/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.