Mọi người đều cảm thấy có chút đạo lý, liền chậm rãi gật đầu.
Lâm Khiết Vy khế cười khinh bỉ nói: “Trong đầu anh đều là keo dán sao? Chẳng lẽ anh đã quên mất, vào đêm đính hôn hôm đó của hai người, cậu ba nhà họ Hạ trước mặt mọi người thổ lộ với tôi, nói rằng đang theo đuổi tôi. Còn có nhiều người khác theo đuổi tôi, tôi sẽ để ý đến anh sao? Anh cũng chỉ là miếng bánh mà người khác ăn dở. Tôi là người có chút đầu óc, nếu muốn hạ thuốc có thể hạ thuốc trên người Hạ Dịch Sâm, làm mợ chủ của nhà họ Hạ cũng tốt hơn mợ chủ nhà họ Tạ nhiều.”
Đúng vậy, như thế nào liền quên buổi tối đính hôn hôm đó, trước mặt mọi người Hạ Dịch Sâm đã thổ lộ với Lâm Khiết Vy? Mọi người nghe lời giải thích của Lâm Khiết Vy lập tức gật đầu.
Tạ Nguyên Thần nhìn chằm chăm cô, khuôn mặt đầy tức giận, nhưng không thể tìm thấy bậc thang để anh ta xuống. Những lời khi nãy cô nói quá khó nghe, còn nói anh ta là miếng bánh người khác ăn dở? Ở trong mắt cô, anh ta không có chút trọng lượng nào sao?
Trần Xuân Liễu hung tợn lớn tiếng nói: “Người như cô, có người đàn ông nào là cô không đụng chạm cùng? Cô cùng Tạ Nguyên Thần có hôn ước, cô lại có thể ở bên ngoài ngủ cùng người đàn ông khác. Hiện tại cô qua lại với Hạ Dịch Sâm đồng thời sỉ nhục Nguyên Thần. Không biết cô đã cấu kết với bao nhiêu người đàn ông rồi”
Sắc mặt Lâm Khiết Vy lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790238/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.