Nam Cung Hào cũng sắp phát điên lên rồi, “Cậu bắt buộc mỗi ngày đều phải vận công trị thương hai tiếng đồng hồ, cộng thêm dùng thuốc, ít nhất phải hai tuần mới có thể hồi phục. Hai tuần đó!”
Trong vòng hai tuần, nếu xảy ra sự cố gì đó, Cậu Mạc đều không thể tự bảo vệ bản thân, thật kinh khủng khi nghĩ đến điều đó.
“ồn ào chết đi được. Nhanh đi phối thuốc đi, phối xong thuốc thì nhanh chóng cút đi, phiền phức.
Nam Cung Hào bật thiết bị pha chế thuốc có độ chính xác cao, tức giận lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, là tôi phiền phức. Tôi ở bên cậu nhiều năm như vậy, chỉ thiếu ngủ với cậu nữa thôi, đã không thể so sánh với Lâm Khiết Vy rồi? Đã thấy cậu nói cô ấy phiền chưa?”
Mạc Lâm Kiêu khẽ cau mày, trong giây lát chợt suy nghĩ rằng nếu
Nam Cung Hào ngủ với mình … khụ khụ, buồn nôn quá. Khi Nam Cung Hào chờ pha chế thuốc ra, đôi mắt lo lắng nhìn Mạc Lâm Kiêu.
Nội công của cậu Mạc đã tiêu tan, nội lực đã hư không, một khi trong hai tuần nay cơn bão độc phát lớn nhất ập đến thì điều này quả thực là đã rét vì tuyết lại giá vì sương, cơ hội để cậu Mạc có thể chống lại được là cực kỳ nhỏ bé.
Mạc Lâm Kiêu nhắm mắt lại, đôi mắt dài và hẹp vẽ một đường vòng cung tuyệt sắc, ngũ quan lập thể, khí chất xuất chúng, xinh đẹp khuynh nước khuynh thành, tuyệt thế độc lập.
Nam Cung Hào ngơ ngác nhìn chủ nhân của mình, đôi mắt trở nên đen láy. Phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790224/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.