Lúc này, Nam Cung Hào công cái hòm thuốc, khiêng dụng cụ đi đến.
Anh ta nhìn mảnh vỡ thủy tinh rơi vãi đầy đất, con ngươi đảo một vòng, làm như không nhìn thấy, chẳng nói câu gì đi đến bên chân Mạc Lâm Kiêu, quỳ một gối xuống, bắt đầu khám bệnh cho anh.
Lâm Khiết Vy mang kim tiêm phòng uốn ván từ nhà thuốc tới, do dự một chút rồi giao cho Hứa Tịnh.
“Đóa Đóa, cậu đi chích cho đàn anh Sâm đi.”
“Tớ đi á? Tại sao chứ? Chẳng phải bác sĩ Sâm đã chỉ đích tên bảo một mình cậu chăm sóc anh ta ư?” Lâm Khiết Vy hạ giọng nói: “Cũng bởi vì anh ta nói như vậy, tớ mới bảo cậu đi đó.”
Hứa Tịnh sửng sốt, bồng giật mình hiểu ra: “Cậu sợ người khác nói ra nói vào đúng không! Haiz, thật ra bác sĩ Sâm đặc biệt quan tâm tới cậu cũng chẳng phải là ngày một ngày hai”
“Bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi! Cứ nói tới bị gọi đi làm việc khác rồi.”
Lâm Khiết Vy không có cách nào diễn tả được cái cảm giác kỳ quái trong lòng, xua tay, giục Hứa Tịnh mau đi đến phong cấp cứu đi.
Cô lấy điện thoại di động của mình từ trong ngăn tủ ra, phát hiện trong điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ lái xe riêng của mình. Cô đang tính gọi lại, thì lái xe đã đứng bên cạnh cô, lo lắng nói: “Cô Vy, ban nãy cô đi đâu thế? Đi mau! Có việc gấp lắm!”
Lâm Khiết Vy ngây người: “Có chuyện gì thế? Tôi đây vẫn còn trong giờ làm mà, còn một lúc nữa mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790197/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.