Phùng Thiên Long sốt ruột đi qua đi lại trong phòng làm việc của mình, không ngừng liếc nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ treo tường, còn tính soi gương xem xem hiện tại bản thân ăn mặc có hấp dẫn hay không?
“Sao vẫn chưa đến vậy?”
mồm thì lẩm bẩm, Phùng Thiên Long bước đến trước cửa sổ sát đất nhìn xuống dòng người đi lại bên dưới, đột nhiên lại thấy Lâm Khiết Vy bị mấy người trẻ bao vây lập tức giật nảy mình, chuyện này
thật Không thể coi thường. Thảo nào Tiểu Vy Vy mãi vẫn không lên đây, hóa ra là bị một đám nhóc con chặn lại.
To gan lớn mật thật đấy, người phụ nữ của ai cũng dám cản, đám người không có mắt này! Trong lòng Phùng Thiên Long không ngừng bốc lên lửa giận, anh
ta như một cơn lốc nhanh chóng bay ra ngoài phòng.
Cả đám thuộc hạ đứng trong hành lang đều bị hành động của Phùng Thiên Long dọa hết vía, Thái tử Phùng ngày thường hết sức đạo mạo vậy mà lại chạy như điên rong hành lang thế sao? “Cậu Phùng!”
Đám thuộc hạ không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, đều chạy theo phía sau Phùng Thiên Long.
Lâm Khiết Vy nỗ lực kéo dài thêm một chút thời gian, nhỡ đâu có người nào đó lén báo cảnh sát, không chừng sẽ đợi được cảnh sát đến thì sao?
“Cậu gì đó, đừng vội, anh trước cứ thả bạn của tôi ra đã, cô ấy nhát gan, đừng có khiến cho cô ấy phát bệnh tim đấy”
Tề Việt vẫn ôm chạt cô nghe thấy lời này cũng không nhịn được cơ mặt giàn giật. Sao cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790152/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.