Nói ra thì, chẳng những cô không có tiền, còn là một cái rắm. Một người nợ nần đáng thương. Nếu không thể nhanh chóng kiếm được ba trăm ngàn, chuộc lại vòng ngọc của Mạc Lâm Kiêu, coi như cô lại nợ Mạc Lâm Kiêu thêm ba trăm ngàn! Con số này…quá khủng khiếp.
Trương Tiểu Phi dùng sức cần răng, xương cằm kẽo kẹt vang lên, rất rõ ràng, anh ta đang rối rắm chuyện gì đó, cuối cùng, trong ánh mắt không dám tin của Lâm Khiết Vy, anh ta chậm rãi quỳ xuống.
“Cô Lâm, tôi xin cô, xin cô hãy giúp tôi, con trai tôi bị ung thư máu đột phát cấp tính, cần nằm viện chữa trị!”
Lâm Khiết Vy trợn mắt, trong lòng vô cùng chán ghét những người hở chút là quỳ xuống, dùng đạo đức trói buộc người khác, cô cũng đâu phải thánh mẫu, bị tên này hại suýt nữa bị gia tộc gạch tên, lẽ nào anh ta chỉ xin lỗi, nhận sai, sau đó quỳ trước mặt cô, cô nhất định phải tha thứ đồng thời giúp đỡ anh ta sao?
“Tôi cho anh biết Trương Tiểu Phi, tôi đã hết tình hết nghĩa với bố con hai người rồi, vốn dĩ theo quy tắc trò chơi của anh Mạc, cái mạng của anh sẽ không còn, tôi đã tha cho anh, anh còn không biết đủ sao? Muốn quỳ, anh cứ việc quỳ đi! Dù sao người mất mặt không phải tội!”
Nói xong, Lâm Khiết Vy xoay người rời đi, nên làm gì thì làm đó.
Hứa Tịnh tò mò đánh giá Trương Tiểu Phi đang quỳ, không nhịn được hiếu kỳ, bước qua, hỏi: “Tôi nói này anh trai mặt đen, sao anh lại quỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790147/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.