Phùng Thiên Long vô cùng không cam lòng: “Có phải cô ấy rất bình thường, cậu sợ anh cười nhạo ánh mắt cậu không tốt, cho nên mới không dám cho anh gặp?
Mạc Lâm Kiêu lười trả lời mấy vấn đề không đâu vào đâu của Phùng Thiên Long, giơ tay xem đồng hồ: “Anh đến đây nhất định là có chuyện lớn phải không? Nếu không với tính tình của anh, lúc này nên ở chỗ người phụ nữ nào đó rồi
Cũng không biết trễ như vậy rồi, siêu thị còn mở cửa không, phải nhanh chóng mua băng vệ sinh cho Lâm Khiết Vy. Trong lòng suy nghĩ như vậy, coi giờ xong, khi liếc mắt nhìn Phùng Thiên Long, không khỏi có chút mất kiên nhẫn.
Phùng Thiên Long là một kẻ tinh ranh, đương nhiên nhìn ra dáng vẻ Mạc Lâm Kiêu thất thần, dường như phải đi làm chuyện gấp gì đó, vì nịnh bợ người em có nguồn lực to lớn này ra tay giúp đỡ anh ta san bằng mấy chuyện rách nát lộn xộn kia, vội vàng tươi cười nói: “Cậu có chuyện gấp sao?”
Trong lòng thực ra lại nghĩ, anh Kiêu có chuyện gì gấp chứ, vừa rồi còn ở bên trong làm chuyện gió trăng, hôn điên cuồng như vậy, như con sói đói.
Không ngờ, Mạc Lâm Kiêu khẽ gật đầu: “Đúng là có chút chuyện cần làm.”
Phùng Thiên Long sửng sốt vỗ vai Mạc Lâm Kiêu, nói: “Đi, dù sao anh cũng không có việc gì, anh đi với cậu, thuận tiện nói rõ với cậu phiên phức lớn của anh.”
Lúc này, cho dù phía Phùng Thiên Long xảy ra chuyện lớn trời sập, trong lòng Mạc Lâm Kiêu, cũng không quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790140/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.