"Hai bố con đó đúng là đáng giận, xế chiều hôm qua tình cờ gặp được tôi trên đường, dã man không hiểu chuyện vu oan tôi, nếu lúc ấy không phải tổng giám đốc Dương đúng lúc đi qua giúp tôi, còn không biết hai bố con này sẽ càn quấy thế nào. Không nghĩ tới buổi tối càng thái quá, bị người ta lấy lòng, muốn hắt toàn bộ nước bẩn lên người tôi."
Lông mày Mạc Lâm Kiêu nhíu lại, trong đôi mắt lóe lên sắc bén: "Tổng giám đốc Dương? Tổng giám đốc Dương nào?”
"Mạc Lâm Dương ấy! Đúng rồi, có phải Mạc Lâm Dương là thân thích nhà anh không?”
Mạc Lâm Kiêu mim cười, che giấu châm choc: "Cả thành phố này có ai không biết, Mạc Lâm Dương là em họ tôi, chẳng lẽ cô không biết?"
Nhìn cô giả vờ rất giống, đúng là lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy biển.
"Em họ? Vậy không phải rất thân sao? Người ta cũng không tệ läm, giúp tôi hai lần, có phải là anh ta thích ăn khoai nướng hay không? Thật sự không thể ngờ tới, một lãnh đạo như vậy, vậy mà thích ăn khoai nướng ven đường"
Mạc Lâm Kiêu âm thầm suy nghĩ.
Vì sao Lâm Khiết Vy muốn nói thẳng chuyện cô và Mạc Lâm Dương quen nhau ra? Chẳng lẽ là vì giấu đầu hở đuôi? Hôm nay cô không cẩn thận nói ra tình hình ngày hôm qua, vẫn khiến Mạc Lâm Kiêu có chút kinh ngạc, càng cảm thấy không hiểu nối Lâm Khiết Vy, không nhìn thấu cô nghĩ gì.
"Tuy tôi thề lấy mạng bọn họ trước mặt mọi người, nhưng đây là chuyện của cô, quyền quyết định vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790105/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.