Trong đầu Lâm Thúy Lan ong ong, ngứa tới mức cô ta gần như muốn chết đi, không thể thở nổi, người nào ngăn cản cô ta, cô ta sẽ liều mạng với người đó. Lúc này cảm thấy có người ôm lấy cô ta, không cho cô ta tiếp tục gãi, cô ta lập tức như chó điên, luống cuống đẩy mạnh Trần Xuân Liễu ra, trực tiếp đẩy mẹ ruột ra xa một mét, đầu đập vào cạnh bàn, trán đã chảy máu. Trần Xuân Liễu vừa thấy Lâm Thúy Lan muốn cởi cả nội y trên người ra, thì bất chấp đau đớn trên đầu, lại chạy nhanh tới đẩy ngã Lâm Thúy Lan xuống đất, đè chặt cô ta.
"Người đâu tới đây nhanh! Mau ngăn cản con bé! Người đâu mau tới đây giúp đi!" Trần Xuân Liễu khàn giọng gọi, gương mặt đầy máu trông rất đáng sợ.
Lâm Hoàng Văn cũng mới tỉnh táo lại từ trong kinh hãi, vừa chạy tới cùng áp chế Lâm Thúy Lan, vừa gọi bà con thân thích tới giúp đỡ, trong lúc này bên cạnh Lâm Thúy Lan đầy người, ba chân bốn cẳng giữ lấy cô ta.
Phía dưới đám người, Lâm Thúy Lan gào thét giống như dã thú: “Buông! Tôi muốn gãi ngứa! Đừng cản tôi, tôi ngứa muốn chết rồi! Ngứa muốn chết mất!”
Tạ Xuân Sơn ném khăn trải bàn qua, mọi người dùng khăn trải bàn quấn chặt lấy Lâm Thúy Lan, sáu bảy người khiêng cô ta lên, đưa vào trong phòng.
Dọc theo đường đi vẫn có thể nghe thấy được tiếng gào rống thay đổi giọng điệu của Lâm Thủy Lan, bởi vì không để cô ta gãi, cô ta vẫn luôn mắng chửi người, nói đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790093/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.