Chương trước
Chương sau
Trần Thanh Tâm mới yểu điệu giới thiệu xong, đột nhiên vén phía trước váy bó sát người, sau đó nâng cao một chân lên, chân dài tuyết trắng thẳng tắp, đặc biệt câu người, sau đó một giây sau dạng thẳng chân ra, hai chân xoạc một trăm tám mươi độ trên thảm, chuyện này còn chưa tính, kế tiếp cánh tay người ta mềm mại như mì sợi, cơ thể cong về sau với độ cong khó mà tin.
"Woa!" Lâm Khiết Vy thán phục, còn không nhịn được vỗ tay, khiến Mạc Lâm Kiêu cảm thấy không vui, tầm mắt lãnh khốc nhìn về phía cô.
Lâm Khiết Vy đành phải cười gượng nói: “Anh Kiêu, không phải là anh thích xem khiêu vũ sao? Người này rất tốt, người ta học vũ đạo chuyên nghiệp, nhìn dáng người kìa, mềm mại cỡ nào, không tệ không tệ.”
Khiêu vũ mà cô nói, là lần đó Mạc Lâm Kiêu cố ý gây khó dễ cho cô, bảo cô nhảy múa thoát y gì đó, kết quả trêu đùa cô một lúc lâu, không cho một xu. Lâm Khiết Vy là người mang thù, cho đến nay chuyện đó vẫn canh cánh trong lòng cô.
Lời nói của Lâm Khiết Vy, sao Mạc Lâm Kiêu có thể không rõ, môi mỏng hơi nhếch lên, lạnh lùng xùy một tiếng: “Quả thật dáng người tốt hơn cô."
Trần Kiệt nghe thấy câu này, vui vẻ xoa tay, có loại cảm giác thắng lợi nhìn thấy ánh sáng hy vọng. Bốn người còn lại lần lượt làm giới thiệu, Mạc m Kiel vuighe người ta, đổi sang người kế tiếp. Tất cả đều giới thiệu xong, đôi mắt Mạc Lâm Kiêu sâu thẳm, giống như đang đánh giá sáu người phụ nữ, nhưng đôi mắt hư vô, giống như không nhìn bọn họ, trong lúc này không nói gì, vậy mà trong biệt thự vậy mà tạm thời tẻ ngắt rồi.
Bác Trần bưng đĩa trái cây, đặt lên trên bàn, Lâm Khiết Vy vui vẻ nở nụ cười tươi với bác Trần, cầm lấy đĩa trái cây, hai chân nâng lên, ngồi khoanh chân trên ghế số pha, bưng đĩa trái cây ăn hăng say, bộ dạng hưởng thụ như cắn hạt dưa xem phim!
Dưa vàng rất ngọt, còn giòn nữa, là dưa vàng ngon nhất trong số dưa vàng cô được ăn năm nay. Đang ăn vui vẻ, Mạc Lâm Kiêu quay đầu nhìn về phía cô, thấy thế tay Lâm Khiết Vy cầm nĩa ăn cứng đờ, chớp đôi mắt to thất thổ nhìn ông ta, không biết anh có ý gì.
Mạc Lâm Kiêu chậm rãi mở miệng, ý bảo cô cho
anh miếng dưa. Lâm Khiết Vy nhìn cái nĩa ăn duy nhất, nuốt miếng dưa vàng xuống, nhỏ giọng giải thích: “Để tôi bảo bác Trần lấy thêm nĩa ăn."
Mạc Lâm Kiêu nhíu mày, ra lệnh: “Nhanh lên!"
Vừa nghe anh hung dữ như thế, Lâm Khiết Vy để nĩa ăn và đĩa trái cây giấu ra sau lưng theo bản năng, vừa định gọi bác Trần, Mạc Lâm Kiêu đột nhiên vươn tay, kéo cô vào trong lòng mặt, mặt cô dán sát vào ngực anh, cánh tay dài của anh vươn tới sau lưng cô đoạt lấy nĩa ăn và đĩa trái cây, sau đó buông lỏng cô ra. Trong ánh mắt không dám tin của Lâm Khiết Vy, công khai dùng nĩa ăn lấy dưa vàng cho vào miệng, chậm rãi tao nhã ăn.
Ồ, đó là nĩa ăn cô dùng rồi! Sao anh còn dám Còn có hoa quả cô thích ăn nữa, anh là một dùng? người đàn ông, một ông chủ có tiền, vậy mà da mặt dày cướp đồ ăn vặt của tình nhân! Không có thiên lý mà!
"Bác Trần, còn có dưa vàng không? Lại lấy cho cháu thêm một phần nhé.”
Lâm Khiết Vy gần như rơi lệ, trái tim con hàng hay ăn bị thương đang run run, tội nghiệp nhìn bác Trần xin giúp đỡ.
Bác Trần nhìn vẻ mặt cậu Kiêu không đổi, cười tít mắt nói: “Đã không còn, chỉ có từng đó dưa vàng thôi, hay là cô ăn với cậu Kiêu đi."
"Vậy bác lấy thêm một cái nĩa ăn cho cháu”
Bác Trần ngáp một cái: “Mấy người trẻ tuổi cứ tiếp tục chơi đi, tôi phải đi nghỉ ngơi rồi."
Thấy Mạc Lâm Kiêu vẫn còn tiếp tục ăn dưa vàng, Lâm Khiết Vy cảm thấy đợi cô cầm nĩa ăn từ trong bếp ra, có lẽ hoa quả đã bị Mạc Lâm Kiêu ăn sạch rồi. Vì thế cô vươn tay ra, chuẩn bị cầm lấy một miếng cho vào miệng, nhưng Mạc Lâm Kiêu chưa từng nhìn cô lại vươn đĩa trái cây lên cao, hại cô vô hụt.
Sau đó cô nhào tới, anh tiếp tục giơ lên cao, cơ thể Lâm Khiết Vy đều đã đè lên chân anh, vẫn không thể lấy được đĩa trái cây. Lúc này cô vô cùng oán hận việc mình lùn.
Mạc Lâm Kiêu nhíu mày nhìn cô trong lòng, hỏi: "Muốn ăn như vậy sao?”
Lâm Khiết Vy đã thẹn quá hóa giận, cao giọng không phục kháng nghị: “Đây vốn là của tôi!" Là anh cướp đi!
Mạc Lâm Kiêu hơi nhếch miệng, tà khí nói: "Của cô sao? Ngay cả cô đều là của tôi, còn có cái gì mà của cô chứ?"
Bùm, Lâm Khiết Vy bị lời nói này làm cho ngây người. Không cho ăn thì thôi, làm gì mà nói cô như vậy.
Lâm Khiết Vy phồng má, ngồi xuống bên cạnh, bộ dạng giống như bà đây không ăn nữa.
Mạc Lâm Kiêu giống như mỉm cười, dùng tay chọc vào má cô, đổi lấy từng cái nhìn khinh thường của cô, anh càng không nhịn được mỉm cười, xiên một miếng dưa để bên môi cô, Lâm Khiết Vy lặng lẽ ngắm nhìn miếng dưa kia, lại vụng trộm nhìn anh, há to miệng ngậm lấy miếng dưa, miệng phồng to.
Thật ngọt, miếng dưa cô ăn vừa ngon vừa giòn, rất ngon!
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Mạc Lâm Kiêu cũng xuất hiện thỏa mãn và thoải mái. Lúc này có cảm giác đút cho con mèo nhà mình ăn, mèo lim, mèo dỗi là một phần không thể thiếu trong cuộc sống.
Trần Kiệt thật sự không thể nhìn nổi nữa, sắp bị chọc giận tới điên rồi, Lâm Khiết Vy thuần túy là tới quấy rối đúng không, sáu cô gái xinh đẹp còn đang đứng ở đây đấy, cô lại che đi sự tồn tại của người khác. Trần Kiệt trừng Lâm Khiết Vy một cái, dùng lực ho khan vài tiếng, cuối cùng cũng hấp dẫn sự chú ý của Mạc Lâm Kiêu.
Mạc Lâm Kiêu tiếp tục đút miếng dưa vàng cho Lâm Khiết Vy, sau đó lại đút cho mình một miếng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn sáu cô gái xinh đẹp kia, hờ hững nói: “Đến đây đi, không phải chuẩn bị tiết mục sao? Bắt đầu đi.”
Trần Kiệt hưng phấn, cho mấy cô gái kia ánh mắt cổ vũ, vỗ tay, lớn tiếng nói: "Tới đây, nhảy một bài vũ le đạo các cô tập cho anh Kiêu xem, bày ra mặt tốt nhất, âm nhạc, bắt đầu!”
Tiếng nhạc lập tức truyền ra, sáu người phụ nữ cởi váy trên người ra, chỉ mặc bikini, dùng khăn lụa như cánh ve quấn quanh mông, bắt đầu vặn vẹo theo điệu nhạc. Lâm Khiết Vy trợn mắt há miệng, đám phụ nữ này hợp lại, chỉ trong nháy mắt có cảm giác như đang đi tới bờ biển, chất vải bikini kia cũng thật mỏng, cô lo lắng thay người ta, lúc khiêu vũ có rơi xuống hết hay không. Đều là phụ nữ, nhìn thấy tư thế õng ẹo làm dáng của đám người này, vậy mà cô cảm thấy huyết dịch nóng lên, âm thầm nuốt nước bọt. Đàn ông nhìn chắc chắn càng không tự chủ được, không biết Mạc Lâm Kiêu có động tâm phương diện kia hay không?
Mắt to lén nhìn về phía Mạc Lâm Kiêu, nhìn phản ứng của anh. Oa, sao người này còn là bộ dạng không hiểu phong tình như vậy chứ? Gương mặt lạnh lùng đó, cũng không nhìn ra được bất cứ hứng thú gì, tuy cũng đang nhìn bọn họ khiêu vũ, nhưng lạnh nhạt không khác gì xem tivi!
Chuyện này không khoa học!
Bình thường anh động một tí là giống như tên háo sắc, không phải hôn thì là ôm, hoặc giở trò. Sao hôm nay... Lạnh nhạt như thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.