Trần Kiệt sửng sốt, chỉ trong nháy mắt vô cùng vui sướng, vội vàng đáp lời: "Được được được, tôi sẽ đi thông báo cho bọn họ, lập tức đến ngay! Anh đợi một lát nhé!”.
Trần Kiệt vui sướng giống như con thỏ, nhảy ra bên ngoài, cầm điện thoại điên cuồng gọi điện hạ lệnh.
Bác Trần đi tới phía sau anh ta, đập vào gáy anh ta nói: "Đứng cũng không đứng hẳn hoi, ngôi cũng không ngồi yên, ngay cả gọi điện thoại cũng không đứng đắn, bố thực sự hoài nghi có phải ôm sai con rồi không?”
Trần Kiệt ôm gáy, vẻ mặt ấm ức gào khóc như sói kêu: “Cho dù ôm sai cũng không thể trách con được, là bố mắt mù."
Vẻ mặt bác Trần ghét bỏ, xua tay nói: "Nói chuyện điện thoại xong rồi hả? Gọi xong thì đến phòng bếp với bố học nấu ăn đi”
Trần Kiệt vừa định phản đối, chỉ thấy bác Trần cầm một cái muôi to sau lưng ra, mang tính cưỡng chế. Trần Kiệt nuốt nước bọt, chạy như điên theo bác Trần đi vào phòng bếp.
Lâm Khiết Vy gọi xe đi về phía bệnh viện, sau đó chậm rãi từ cửa sau vòng vào bệnh viện, lại đi ra từ cửa chính, lên xe, làm bộ như vừa mới tan làm, cười gượng nói: “Ngại quá, tạm thời tăng ca, chậm trễ một lát. Đi thôi." Tài xế vẫn không có bất cứ biểu cảm gì, hôm nay hiểm khi có chút biểu cảm, nhưng muốn nói lại thôi, một lời khó nói hết nhìn Lâm Khiết Vy, sau đó không nói gì, khởi động xe đi về phía biệt thự Mạc Vũ.
Lúc Lâm Khiết Vy trở về nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790066/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.