Mạc Lâm Kiêu bị cô chọc tức đến mức gân xanh nổi hết cả lên, nhanh chóng ném lại áo khoác lên người cô. Bất đắc dĩ nói: “Được rồi mà, không trêu cô nữa. Cô ngoan ngoãn khoác áo vào đi. Thật là, đùa một chút cũng không được."
Mẹ nó chứ? Đùa như vậy có vui không hả? Chắc anh là người duy nhất thấy vui đấy.
Nghe Mạc Lâm Kiêu nói vậy, Lâm Khiết Vy mới ngoan ngoãn quần chặt áo khoác của anh, quay trở lại chỗ ngồi của mình. Áo của anh rất lớn hoàn toàn có thể che kín thân hình nhỏ nhắn của cô. Trong chiếc áo của anh, cô không khác gì một đứa trẻ con lấy trộm áo của người lớn mặc cả. Cộng thêm khuôn mặt phúng phính nhỏ nhắn của cô thì trông tổng thể lại càng đáng yêu hơn.
Mạc Lâm Kiêu cầm ly nước trên bàn lên, một hơi uống cạn. Ban nãy anh ôm thân thể nhỏ nhắn của cô trong lòng, lại còn tranh thủ chiếm chút tiện nghi thành ra bây giờ cả người cũng nóng hừng hực lên. "Thế rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cái váy." Ngừng lại một chút, anh âm trầm nhìn thoáng qua đám sợi tơ trên mặt đất, trầm ngâm suy nghĩ.
"Tôi cũng không biết nữa. Đây là lần đầu tôi mặc nó, tôi cũng không nghĩ là nó lại..." Vừa nói tới đây, trong đầu cô đột nhiên lóe lên một suy nghĩ. Lâm Khiết Vy lập tức im bặt, ánh mắt xẹt qua một tia tức giận.
Mạc Lâm Kiêu nhạy bén mà bắt được thần sắc của cô, hỏi: “Nghĩ tới vấn đề ở chỗ nào rồi phải không? Có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790055/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.