Tên chết tiệt này, sao cứ khiến người ta chán ghét như vậy! Anh ta không ngồi trong nhà hàng, đi ra ngoài theo cô làm gì? Hại cô không thể... Giở trò rồi.
Xoay người, vẻ mặt Lâm Khiết Vy thản nhiên: "Sao thế? Tôi mua ít hoa quả lót dạ không được sao? Sao thế, chuyện này mà anh cũng quản sao?"
"Cô đừng giở mấy trò vô dụng này, nhanh lên, thời gian của anh Kiêu chúng tôi rất quý giá, không rảnh dành cho cô đâu, cô nắm chắc thời gian một chút, cô nghĩ rằng người nào cũng như cô, rảnh rỗi sẽ tiêm cho người ta."
Tôi là y tá không tiêm thì làm gì? Cản trở anh chuyện gì hả?
Lâm Khiết Vy tức tới mức phồng má, không nhịn được trả lời một cách mỉa mai: “Tôi thấy người ngày nào cũng rảnh là anh mới đúng, một tên giúp việc không làm gì, lương thành phần tri thức ăn không ngồi rồi." Cô nói anh ta là cái gì? Người giúp việc!
Trần Kiệt nhe răng trợn mắt vươn tay lên: "Ồ, lá gan của cô lớn nhỉ, dám tranh luận với tôi, còn dám nói linh tinh! Xem tôi giáo huấn cô thế nào!"
Tay dừng ở giữa không trung, làm thế nào cũng không đánh xuống. Nghĩ tới Nam Cung Hào dặn dò, không thể động vào người phụ nữ chết tiệt này.
Lâm Khiết Vy nói xong lập tức hối hận, Trần Kiệt là tên rất dễ kích động, ra tay còn tàn nhẫn, lần trước đá vào lưng cô, bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy đau, vì không lại bị đánh nữa, Lâm Khiết Vy nâng cao cằm, giảo hoạt nói: "Anh dám đánh tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790051/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.