"Chủ tịch Kiêu! Vô cùng cảm ơn cậu đã dành cho tôi chút thời gian! Tôi đại diện cho cả nhà họ Tạ bày tỏ cảm ơn cậu!"
Trần Kiệt đã không có kiên nhẫn, hung dữ quát: "Con mẹ nó đừng nói lời vô nghĩa nữa, nhanh nói chuyện chính đi!"
Tạ Xuân Sơn sợ tới mức run run: "Dạ dạ dạ, là thế này chủ tịch Kiêu, sắp đến ngày con trai tôi đính hôn rồi, nhưng mà không may con trai tôi vì thấy việc nghĩa mà hăng hái làm, bị kẻ xấu đánh cho một trận, dẫn đến trên mặt đầy vết thương..."
Nghe đến đó, lông mày Mạc Lâm Kiêu không nhịn được hơi nhướng lên, lão già này còn không biết xấu hổ nói linh tinh? Tạ Nguyên Thần thấy việc nghĩa hăng
hái làm sào? Còn bị kẻ xấu hành hung? Ha ha ha! "Ngày vui của người trẻ tuổi, không thể mang theo gương mặt đầy vết thương làm chú rể được, cho nên chủ tịch Kiệt, tôi muốn mặt dày mày dạn cầu xin
cậu, cho chúng tôi mượn dụng cụ chữa trị tế bào quý tập đoàn vừa mới nghiên cứu ra để dùng." Trần Kiệt trực tiếp oán giận trở về: “Da mặt của
lão già ông dày thật!" Tạ Xuân Sơn bị người ta mắng thẳng mặt, oán hận như thế, tươi cười trở nên cứng đờ, vẻ mặt xấu hổ nhưng không dám phát tác, chỉ có thể da mặt giật giật vài cái, tiếp tục kìm nén cười giả tạo.
Mạc Lâm Kiêu lộ ra ý cười với hàm xúc không rõ, mặt mày như hoa: “Chuẩn bị làm chú rể à..." Mấy chữ đó chậm rãi truyền từ trong miệng anh ra, người khác căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790049/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.