Hôm nay anh còn coi cô như là bảo bối, tự mình bế tới bế lui, sợ rằng chỉ cần chạm nhẹ thôi thì cũng sẽ khiến cho vết thương trên đầu gối của cô trở nặng. Để đến bây giờ anh lại cảm thấy bản thân quá nực cười!
Không biết anh có phải bị hỏng não rồi hay không? Vốn dĩ dù cho đối với người thân thiết hay ban bè thì anh đều vô cùng lạnh lẽo vô tình vậy tại sao anh lại mềm lòng mà đối xử tốt với kẻ thù như cô chứ?
Chiếc vòng phỉ thuý "Ngôi sao mùa xuân" này đúng là trân quý thật đấy nhưng chỉ nó thôi thì cũng chưa xứng để anh xem như là bảo bối! Anh không hề để ý món đồ này. Cái mà anh để ý là chuyện này, chuyện tốt mà cô làm ra!
Lâm Khiết Vy!
Tại sao cô lại là thuốc giải của tôi chứ?
Tại sao cô lại xuất hiện trong cuộc sống của tôi như vậy?
Bề ngoài nhìn như ngây thơ đơn thuần, vậy mà trong lòng lại độc ác mưu mô như thế. Đến cả thủ đoạn để lấy lòng người khác cũng lươn lẹo như vậy.
Càng nghĩ càng thấy phiền, càng nghĩ càng muốn phát điên. Mạc Lâm Kiêu tiện tay cầm hộp đựng vòng ngọc quặng ra ngoài giống như đang ném một cục đá vậy. Chiếc hộp rơi xuống lăn trên thảm mấy vòng, đập vào chân tường mà dừng lại. Ai có thể tưởng tượng được là ngôi sao mùa xuân quý giá như vậy lại bị cậu chủ Kiêu bạc đãi thế chứ. Nếu để Mạc Lâm Dương biết được thì nhất định anh ta sẽ tức đến mức chọc mù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790039/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.