Nụ cười trên mặt Phùng Thiên Long đột nhiên mất đi, mặt mày xụ xuống. "Kết quả là không gặp được người ta, thật đúng là uổng công!"
Mạc Lâm Kiêu nhìn bằng gạc trên đầu anh ta, cau mày hỏi: “Vết thương trên đầu anh sao rồi?"
"Không sao hết, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Người phụ nữ của anh đây cũng chỉ đùa giỡn với anh thôi, làm sao thực sự nỡ ra tay độc ác chứ."
Đáy mắt Mạc Lâm Kiêu xẹt qua một tia châm chọc. "Phải khâu mấy mũi, não bộ còn bị chấn động, thế mà vẫn còn chưa đủ tàn nhẫn à?"
"Thôi thôi, anh xin, đừng có giễu cợt anh nữa, dù sao thì anh cũng đã quyết tâm rồi, nhất định phải theo đuổi được cô nhóc này, không phải cô ấy thì nhất định không cưới!"
"Đến mức đó sao hả?"
"Đến chứ! Anh chuẩn bị từ hôm nay trở đi sẽ giữ mình trong sạch, không động chạm lung tung đến mấy người phụ nữ khác nữa. Nhất định phải vì bảo bối nhà anh mà giữ thân như ngọc mới được!"
Lúc này Mạc Lâm Kiêu thực sự không nhịn nổi nữa, cười lăn cười bò: "Thủ thân như ngọc? Vậy anh nhất định phải ngồi cỗ máy thời gian quay lại hồi cấp 3 của mình, thân thể ngọc ngà của anh chắc hẳn đã bị vấy bẩn từ lúc đó rồi."
Phùng Thiên Long bất đắc dĩ trợn trắng mắt nhìn Mạc Lâm Kiêu, không có cách nào đấu lại cái miệng độc địa kia của anh, chỉ đành thay đổi đề tài nói: "Được rồi, được rồi, đừng nói về anh nữa, trong nhà cậu nuôi trộm từ lúc nào đấy, chẳng phải vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790035/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.