Mạc Lâm Kiêu tiện tay ném máy tính, muốn bao nhiêu tàn nhẫn có bấy nhiêu tàn nhẫn: "Vậy sao cô không nhớ rõ tôi bảo cô đi đón?"
Vừa nghĩ tới chuyện này trong lòng lại tràn ngập tức giận, anh vươn tay nắm lấy lỗ tai nhỏ của cô, kéo nửa người cô gần anh hơn, anh khom lưng, dán sát bên tai cô, nói với giọng điệu nguy hiểm: “Vì không đi đón máy bay, cô thậm chí còn không dám nghe điện thoại của bác Trần! Lá gan của cô lớn lắm đó Lâm Khiết Vy?"
Ai ôi, lỗ tai của cô! Cô không muốn trở thành người có một lỗ tai đâu!
"Tôi sai rồi, sai rồi mà, tôi không phải cố ý không nghe điện thoại của bác Trần, tôi không có cách nào nghe mà!" Đau đớn khiến cô không còn cốt khí, ước gì có thể giống như trên TV, kêu Đại Vương tha mạng.
"Sao không có cách nào nghe máy? Cô soạn lý do đàng hoàng xem."
Vừa thấy lỗ tai cô từ màu trắng biến thành màu đỏ, cũng hơi đau lòng, liền buông ra. Anh vừa buông ra, cô lập tức vươn tay xoa lỗ tai mình, không lưu tâm trợn mắt trừng anh, giống như con mèo làm chuyện xấu, trừng xong thì nhanh chóng doi mắt, đương nhiên, những hành động mờ ám này đều bị anh thấy rõ, đáng yêu không nói nên lời.
"Tôi bị gọi đến phòng phẫu thuật quan sát, di động khóa ở trong ngăn tủ phòng thay quần áo, mỗi lần phẫu thuật sẽ mất sáu bảy tiếng, tôi căn bản không biết bác Trần gọi điện tới!" Cô vừa oán hận nói xong, vừa tron to mắt nhìn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790023/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.