Chương trước
Chương sau
Phùng Thiên Long càng vui vẻ hơn: "Ồ, vừa nghe là biết tên giả, em còn nói dối anh cơ đấy. Anh là Phùng Thiên Long, sau này gọi anh là anh Thiên Long nhé."
Anh cái đầu ấy! Không sợ đau mồm mà rơi răng à.
Phùng Thiên Long đưa tay ra, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lâm Khiết Vy, vừa định xoa vài lần, Lâm Khiết Vy như con mèo xù lông, hung hăng hất tay anh ta, trừng đôi mắt to nhìn.
Vẻ mặt như vậy, giống như nếu anh ta chạm vào cô lần nữa, cô lập tức cắn người.
Phùng Thiên Long không nhịn được nữa, buồn cười nói: "Em gái à, em như vậy làm cho anh càng thích. Như vậy rất tốt, em nói tên cho anh biết, gọi một tiếng anh, anh sẽ để cho em rời đi."
Lâm Khiết Vy cảm thấy sợ hãi, cảm giác như mình vừa rơi vào hang sói.
Phùng Thiên Long không đợi được cô đồng ý, có chút sốt ruột, duỗi cánh tay ra, đột nhiên kéo Lâm Khiết Vy đến chân mình, anh ta đến gần, muốn hôn lên mặt cô. Lâm Khiết Vy cảm thấy hoàng sợ, lập tức chống cự, vơ trên bàn một vật bằng kim loại, không chút suy nghĩ lập tức dùng sức đập mạnh vào đầu Phùng Thiên Long.
Ôi!
Phùng Thiên Long hét lên một tiếng, giơ tay sờ lên đầu, đều là máu tươi.
Lâm Khiết Vy sợ tới mức tim đập thình thịch, tranh thủ thời gian chạy vòng qua, kéo cửa định chạy trốn. Bên ngoài có vệ sĩ giữ cửa, trực tiếp ngăn cản cô, vừa nhìn thấy Phùng Thiên Long đầu đầy máu, mấy tên vệ sĩ giật mình, lập tức tóm lấy tay của Lâm Khiết Vy, áp lại vào tường.
Phùng Thiên Long không để ý đến vết thương của mình, anh ta đau lòng nói: “Đừng động vào cô ấy, đừng để cho cô ấy đau." Mười phút sau, Lâm Khiết Vy lại một lần nữa trải qua cảm giác giống như đua xe, Phùng Thiên Long ngồi bên cạnh cô với cái đầu được băng bó qua loa, người đàn ông này đúng là một thằng điên, đã bị cô hại cho thê thảm như vậy rồi, thế mà anh ta chẳng thèm để ý, hơn nữa trên đường đi còn dùng ánh mắt gian tà nhìn cô, thậm chí còn không sợ phiền phức, dọc đường liên tục hỏi tên cô.
Thật đúng là một tên thần kinh.
Ô tô chạy nhanh đến bệnh viện Nhân Ái, Phùng Thiên Long xuất hiện đúng là dọa người, một đám người mặc đồ đen cao to lực lưỡng, giống như phim điện ảnh, khiến cho những người đi khám bệnh phải ngoái đầu lại nhìn, bệnh viện như trở thành của riêng của Phùng Thiên Long.
Lâm Khiết Vy ra tay cũng không nhẹ, đầu Phùng Thiên Long còn bị rách, não bộ bị chấn động nhỏ, băng gạc dùng để lau máu sắp đầy cả một thùng. Cả một quá trình Phùng Thiên Long d không kêu đau, trong lúc đợi để khâu vết thương, anh ta đều dùng ánh mắt hứng thú nhìn Lâm Khiết Vy đang đứng dựa bên tường. Cô gái này thật thú vị! Rất đặc biệt! Lúc thì ngoan ngoãn như con mèo, lúc thì dữ như hổ, vừa ngọt vừa cay! Đây cũng là lần đầu tiên, vị Phùng thái tử không bị ngoại thương trong suốt năm, sáu năm qua, lại bị một cô gái nhỏ đánh đến mức phải đi khâu vết thương.
Phùng Thiên Long nhập viện, anh ta vô cùng vui vẻ khi biết được tên của Lâm Khiết Vy, còn biết được chỗ Lâm Khiết Vy làm việc.
"Khiết Vy, vết thương này rất đáng, em là người đánh anh, đây là một món quà ngọt ngào."
Bị vệ sĩ cưỡng ép nhốt vào phòng bệnh xa hoa, Lâm Khiết Vy cạn lời, đưa thuốc và nước cho anh ta. "Uống thuốc đi."
"Anh muốn Khiết Vy đút cho."
Lâm Khiết Vy sợ hãi, toàn thân run lên: "Anh bị thương ở đầu, cũng không phải ở tay.”
Phùng Thiên Long làm nũng: "Anh mặc kệ, em là người làm anh bị thương, em phải chịu trách nhiệm đấy.”
"Chịu trách nhiệm như thế nào? Bồi thường tiền thuốc thang hả?"
Phùng Thiên Long lắc ngón tay: "Anh đây không thiếu tiền, thiếu bạn gái.
Em làm bạn gái của anh nhé."
"Cái này không được."
"Sao lại không được? Em có bạn trai rồi hả? Không có là tốt nhất, nếu như mà có, lập tức chia tay, nếu không, anh sẽ khiến anh ta biến mất khỏi thế giới này."
"Anh có thể nói chút đạo lý được không?"
"Chỉ cần trở thành bạn gái của anh, em muốn gì cũng được."
Lâm Khiết Vy thật sự muốn đập cốc nước vào đầu Phùng Thiên Long, khiến cho vết thương của anh ta nặng hơn. Cái người này sao lại xấu tính như vậy chứ? Thật đúng là quá đáng.
Lâm Khiết Vy hít một hơi thật sâu, kìm nén lửa giận, đưa nước và thuốc qua: "Anh uống thuốc nhanh lên. Tôi còn có việc phải làm, anh có thể mở miệng ra để bọn họ cho tôi đi được không?"
"Khiết Vy à, em đối xử với anh quá nhẫn tâm, anh cũng vì em nên mới phải nhập viện đấy, em còn bỏ anh lại đây ư? Không cần phải đi làm, sau này anh nuôi em! Muốn sao có sao, muốn trăng có trăng, không phải rất tốt à?"
Sự nhẫn nại cuối cùng của Lâm Khiết Vy cũng hết, mắt trừng lên, quát lớn: “Uống thuốc!"
Phùng Thiên Long chưa bao giờ bị con gái hét vào mặt như vậy, giống như được ăn thêm thìa đường, anh ta cười híp mắt uống hết thuốc. Bộ dạng đê tiện này khiến cho Lâm Khiết Vy càng thêm khinh thường. Đóng viện phí hết một tỷ không trăm năm mươi triệu, trong tay cổ còn thừa ba trăm năm mươi triệu, Lâm Khiết Vy nghĩ, tất cả số tiền còn lại đều để dùng cho em trai, dù sao vẫn còn cần mua thêm một vài loại thuốc nhập khẩu cho thằng bé, chi phí sẽ tăng lên. Cô hỏi qua y tá về lịch làm việc của Hạ Dịch Sâm, biết được hôm nay anh ta ngồi khám bệnh ở văn phòng, vì thế cô đi đến tòa nhà ngoại trú, tìm văn phòng của Hạ Dịch Sâm.
Hạ Dịch Sâm đang khám bệnh cho một bà cụ, bà cụ có hơi nghễnh ngãng, một vấn đề cần phải trả lời cho bà cụ rất nhiều lần, hơn nữa còn phải nói lớn tiếng thì bà cụ mới nghe được, Hạ Dịch Sâm rất có kiên nhẫn, không ngừng nói to cho bà cụ nghe về bệnh tình của mình, thật đúng là một người bác sĩ tốt. Sau khi thấy anh ta khám xong cho bà cụ, Lâm Khiết Vy ho khan một tiếng, ra hiệu cho Hạ Dịch Sâm ra ngoài một lúc, lúc nhìn thấy người bên ngoài là Lâm Khiết Vy, Hạ Dịch Sâm lộ ra nụ cười dịu dàng, ánh mắt sáng lấp lánh.
Hạ Dịch Sâm đi ra khỏi phòng làm việc: "Khiết Vy sao em lại tới đây thế?" Lâm Khiết Vy lấy tấm thẻ kia ra, trực tiếp nhét vào túi áo bác sĩ: “Đàn anh, trả lại cho anh, cảm ơn ý tốt của anh."
Hạ Dịch Sâm hơi hơi nhíu lông mày: "Em làm gì vậy? Không phải anh đã nói với em rồi sao? Đây là tiền anh kiếm được ở nước ngoài, không phải tiền của gia đình anh. Hơn nữa anh cũng kiếm được không ít tiền, em cứ yên tâm dùng đi.” Hạ Dịch Sâm lấy ra thẻ ngân hàng và định đưa nó cho Lâm Khiết Vy,
Lâm Khiết Vy lùi về sau một bước.
"Em đã nộp xong tiền viện phí rồi, tạm thời không cần dùng đến tiền của anh nữa, vật phải quay về với chủ" Cô khẽ cười một tiếng, gương mặt xinh đẹp nhưng thái độ rõ ràng mang vẻ xa cách.
Hạ Dịch Sâm có chút thất vọng, giọng nói nhỏ đi: "Gia đình đã cho em tiền sao?"
Lâm Khiết Vy hơi gật đầu, chuẩn bị rời đi đề cho Hạ Dịch Sâm tiếp tục công việc. Hạ Dịch Sâm lại vô thức giữ lấy cánh tay cô, Lâm Khiết Vy buồn bực nhìn anh ta, gương mặt Hạ Dịch Sâm nổi lên một tầng đỏ nhạt, ngượng ngùng buông tay cô ra. "Khiết Vy, em có muốn đến khoa tim mạch của anh không?" Khi hỏi cầu này, Hạ Dịch Sâm cũng cảm thấy lo lắng. Anh ta rất mong được gặp cô mỗi ngày, nếu hai người ở cùng một bộ phận, gặp mặt thì quá tiện, còn có thể thường xuyên bàn bạc công việc.
Lâm Khiết Vy sững sờ một lúc. Khoa tim mạch là khoa tốt nhất nhất trong bệnh viện, phúc lợi cũng là tốt nhất. Thông thường, chỉ riêng tiền thưởng của các y tá ở khoa tim mạch đã cao hơn nhiều so với khoa khác. Các y tá đều muốn chuyển đến khoa tim mach.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.