Trần Kiệt cảm giác hít thở không thông, một mùi tanh ngọt tràn khắp khoang miệng, chỗ bị đá đau nhức, xương cốt như chặt đứt ra. Còn may chủ tịch Kiêu không vận dụng võ công, nếu không một cước kia của chủ tịch Kiêu, mạng nhỏ của anh ta cũng không còn.
Chịu đựng đau đớn, Trần Kiệt gian nan bò dậy, lại lần nữa quỳ gối bên chân Mạc Lâm Kiêu. Trên trán mồ hôi như hạt châu rơi xuống, gương mặt cũng biến thành trắng bệch.
"Chủ tịch Kiêu, tôi sai rồi."
"Sai ở đâu?"
"Sai ở chỗ không nên giấu diếm anh, về tình huống của người phụ nữ kia,
chỉ nói một phần."
"Nếu cô ấy là người phụ nữ của tôi, cho dù như thế nào, chuyện của cô ấy, về sau đều phải nói cho tôi nghe toàn bộ. Nghe hiểu chứ?"
Trần Kiệt cắn răng cúi đầu nói: "Nghe hiểu, cũng nhớ kỹ!"
Mạc Lâm Kiêu phất tay, Trần Kiệt vất vả đứng lên, bước đi tập tễnh trở về khoang sau.
Nam Cung Hào nhanh chóng xốc quần áo của Trần Kiệt lên, xem xét thương thế của anh ta. Trước ngực có một mảnh xanh tím, xem ra chủ tịch Kiêu đã khống chế sức lực, không bị nội thương, tất cả đều là bị thương ngoài da, thế nhưng rất đau, Mạc Lâm Kiêu cố ý khiến cho Trần Kiệt ăn chút đau khổ.
Nam Cung Hào hạ giọng nói: "Đã nói cho anh nghe từ lâu, anh lại không nghe, thế nào, phải chịu phạt hả?"
Trần Kiệt không phục táp: "Đều do người phụ nữ đáng chết kia! Nếu không phải cô ta mê hoặc chủ tịch Kiêu, chủ tịch Kiêu cũng sẽ không giận chó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790014/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.