Chương trước
Chương sau
Hứa Tịnh hiểu ra, thở dài một tiếng: “Nếu cậu thích đàn anh Sâm thì tốt rồi. Chỉ cần cậu ra tay, Kim Ngọc chắc chắn không thể so được với cậu. Tớ muốn xem cậu ta kinh ngạc."
Lâm Khiết Vy xem như là cô ấy đang nói đùa, không để tâm nhiều.
Không phải là cô không thích đàn anh Hạ Dịch Sâm, mà là có rất nhiều loại thích, không phải tất cả đều là thích kiểu nam nữ, cũng có thể là thích kiểu tôn trọng. Mình có thân phận và trình độ như thế nào, trong lòng cô tự hiểu rõ. Cô vốn không xứng với đàn anh Sâm tỏa sáng như sao trên trời.
Bây giờ cô lại có quan hệ như vậy với Mạc Lâm Kiêu, càng cảm thấy mình thấp kém hơn một chút.
Vào lúc nghỉ trưa, Lâm Khiết Vy đi một chuyến đến khoa tim mạch. Em trai cô đã được cho ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, chuyển đến phòng bệnh đơn phổ thông. Vì bệnh tình của cậu ta rất nghiêm trọng nên cần rất nhiều dụng cụ. Trên người cậu cắm rất nhiều ống, nhìn qua thôi cũng khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.
Nhìn thấy Lâm Khiết Vy, dù cơ thể của Lâm Liên Hoài suy yếu, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố gắng một nở nụ cười với chị của mình, muốn làm cho cô an tâm.
Lâm Khiết Vy ngồi ở một bên giường bệnh, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay gầy gò của em trai. Cô còn chưa lên tiếng, nước mắt đã yên lặng rơi xuống.
"Liên Hoài, khổ cho em rồi. Rất đau đúng không?"
"Không sao đâu..." Lâm Liên Hoài khẽ lắc đầu, lại không cẩn thận động đến chỗ nào, lập tức đau đến mức cau mày.
Lâm Khiết Vy căng thẳng vuốt ve trán Lâm Liên Hoài, khuyên nhủ: “Đừng nhúc nhích. Bây giờ, em vừa mới phẫu thuật xong, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt. Đừng nói chuyện, nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi. Chị ở ngay đây chăm sóc cho em."
Lâm Liên Hoài vô cùng mệt mỏi, nãy giờ luôn cố gắng tỉnh táo, sau khi nghe thấy chị sẽ luôn ở bên cạnh mình thì cảm thấy rất an toàn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhanh chóng rơi vào trong giấc ngủ.
Lâm Khiết Vy dùng khăn ướt lau đôi môi khô khốc của Lâm Liên Hoài, không thể nào nén được nước mặt.
Một chiếc khăn tay mềm được đưa đến trước mặt cô, Lâm Khiết Vy ngẩng mặt lên nhìn, mới phát hiện ra Hạ Dịch Sâm đã đứng ở bên người cô từ khi nào không biết.
"Khóc sưng cả mắt lên rồi, em trai em tỉnh lại nhìn thấy sẽ đau lòng đó. Được rồi, lau nước mắt đi."
Hạ Dịch Sâm cho Lâm Khiết Vy một nụ cười cổ vũ ấm áp, anh ta là một người rất hay chăm sóc người khác, làm cho người khác cảm thấy rất an tâm.
Lâm Khiết Vy gật gật đầu, nhận lấy khăn tay lau nước mắt, hơi ngượng ngùng.
"Anh Sâm, để anh chế cười rồi."
"Tại sao lại chê cười em chứ? Ngược lại, anh rất hâm mộ em. Tình cảm của em và em trai em tốt như vậy, em đúng là một người chị tốt." Hạ Dịch Sâm nói đến đây, trong ánh mắt hiện ra vẻ thẫn thờ, chỉ lóe lên trong một giây đồng hồ rồi biến mất khiến cho Lâm Khiết Vy không chú ý.
Lúc này, Lâm Khiết Vy mới phát hiện ra Hạ Dịch Sâm đã thay sang trang phục của bác sĩ. Cơ thể cao lớn thẳng tắp mặc áo khoác trắng. Anh vốn trông rất đẹp trai, ăn mặc như vậy càng làm anh đẹp trai hơn, ngũ quan góc cạnh cứ như được điêu khắc.
"Đàn anh Sâm, anh đã đi làm rồi ạ?"
"Đúng vậy, viện trưởng nói bệnh viện thiếu nhân lực nên để cho anh thực tập sớm. Chứ anh vẫn chưa muốn đi làm sớm như vậy."
"Vất vả cho anh quá, chủ yếu là do anh quá giỏi."
Hạ Dịch Sâm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Lâm Khiết Vy hệt như anh trai và em gái, không làm cho người ta suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy anh rất ấm áp.
"Khiết Vy, không cần phải đối xử với anh khách sáo như vậy đâu, làm như hai chúng ta là người xa lạ ấy. Sau này không cho ăn nói khách sáo như vậy nữa. Biết chưa?"
Lâm Khiết Vy khẽ mím môi, miệng mỉm cười: "Được rồi, anh Sâm. Anh được phân vào khoa nào vậy?"
Trong mắt Hạ Dịch Sâm tràn đầy ánh sáng, trông như là một đôi mắt biết nói chuyện. Đột nhiên anh hơi xoay người, đi đến trước mặt Lâm Khiết Vy, giơ bảng tên trên ngực lên cho cô nhìn.
"Trong khoa tim mạch. Thật trùng hợp, anh sẽ chăm sóc cho em trai em đấy."
Lâm Khiết Vy lộ ra một nụ cười thật lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn được nụ cười này làm cho tỏa sáng chói lọi: "Thật ạ? Tốt quá rồi! Có anh quan sát em trai của em, em rất yên tâm!"
Hạ Dịch Sâm nhìn Lâm Khiết Vy đơ ra mấy giây, nhận ra được mình hơi ngần người, không khỏi thầm cười nhạo chính mình.
"Bây giờ Liên Hoài vừa mới làm phẫu thuật xong, vết thương vẫn còn đang khôi phục nên sẽ cảm thấy hơi đau nhức, chuyện này rất bình thường. Mấy ngày nay chủ yếu đề phòng nhiễm trùng, một khi xảy ra nhiễm trùng hoặc phản ứng bài xích thì sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa cũng không thể làm cho cậu ấy kích động, sẽ làm cho bệnh tình nặng hơn."
"Ừm ừm, em đã nhớ kĩ rồi." Lâm Khiết Vy nghe rất nghiêm túc, không ngừng gật gật đầu, trông rất đáng yêu.
Hạ Dịch Sâm cười: "Em cũng không cần phải căng thẳng như vậy. Dù sao em cũng có công việc, không thể cứ ở lại đây mãi. Anh đã sắp xếp cho Liên Hoài một hộ lý tốt nhất rồi. Hơn nữa, anh cũng sẽ để ý đến Liên Hoài nhiều hơn. Em cứ yên tâm làm việc, tan việc tới chăm sóc cho nó là được, như thế em sẽ không quá vất vả."
Lâm Khiết Vy ngước nhìn Hạ Dịch Sâm, trong mắt đầy vẻ cảm kích: “Cảm ơn anh nhiều lắm!"
Hạ Dịch Sâm đột nhiên dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi của cô, làm cho Lâm Khiết Vy sợ hãi đến mức ngây ngẩn cả người.
Không tài nào nghĩ được rằng, Hạ Dịch Sâm nói chuyện và cư xử nghiêm túc khi ở trên trường sẽ làm ra hành động này.
"Còn khách sáo nữa à? Phải phạt em."
Vẻ mặt của Lâm Khiết Vy đỏ lên, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em biết rồi, sau này không dám nữa. Vậy đàn anh Sâm, còn tiền chăm sóc cho..."
"Em không cần phải quan tâm chuyện đó đâu, anh giúp em đăng ký thủ tục miễn giảm bên bệnh viện, không cần tốn phí."
Hạ Dịch Sâm suy nghĩ cho cô rất nhiều, cô phải nhớ mãi ơn này.
"Đàn anh Sâm, cảm ơn..."
Hạ Dịch Sâm lại giơ tay lên, nói đùa: "Lại khách sáo với anh, muốn quẹt mũi nữa à."
Lâm Khiết Vy sợ đến mức vội vàng dùng tay nhỏ để che mũi lại, làm cho Hạ Dịch Sâm bật cười.
Anh cười một tiếng, tựa như xuân về hoa nở, tràn đầy ánh nắng.
Quả thật là một người con trai tỏa sáng.
Đàn anh Sầm vẫn là đàn anh Sâm, tràn đầy cá tính và sức hấp dẫn như mấy năm trước.
Lúc đang làm việc, Lâm Khiết Vy vô cùng khen ngợi Hứa Tịnh: "Đàn anh Sâm quả thật là một người tốt! Người tốt!"
Hứa Tịnh bĩu môi: "Sao tớ lại cảm thấy đàn anh Sâm không muốn cậu mang ơn anh ấy như thế đâu?"
Lâm Khiết Vy gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, đàn anh Sâm không phải là loại người nông cạn, làm việc gì đó chỉ để người khác mang ơn mình đâu."
Hứa Tịnh càng trề môi nhiều hơn: "Sai! Tớ cho rằng anh ấy muốn được báo đáp nhiều hơn! Cái anh ấy muốn chính là cậu đấy!"
Lâm Khiết Vy hung hăng gõ lên đầu Hứa Tịnh, cắn răng: "Không cho phép nói như thế về ân nhân của tớ và em trai!".
Sau khi tan làm, Lâm Khiết Vy đến phòng bệnh tiếp tục chăm sóc em trai.
Y tá chuyên nghiệp do Hạ Dịch Sâm tìm đến quả thật rất ưu tú. Đó là một chàng trai đã tốt nghiệp đại học được mấy năm, không chỉ làm việc lưu loát, còn am hiểu rất nhiều kiến thức chuyên nghiệp. Có anh ta ở đây, Lâm Khiết Vy cũng không cần quá lo lắng nữa.
Hạ Dịch Sâm gõ cửa đi vào trong, Lâm Khiết Vy nhanh chóng đứng dậy.
"Khiết Vy, buổi tối em không bận gì chứ?"
Lâm Khiết Vy lắc đầu: “Không bận gì hết, sao vậy?"
"Các đồng nghiệp mở tiệc chào mừng anh, anh định mời em cùng đi."
Hạ Dịch Sâm dùng ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm Lâm Khi Lâm Khiết Vy cảm thấy hơi khó xử.
"Nhưng em muốn ở đây chăm sóc em trai, với lại em cũng không thích những dịp náo nhiệt như thế lắm, hay là mọi người cứ đi đi, chúc mọi người chơi vui vẻ."
Vy,
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.