Cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông dáng người cao lớn bước vào, Lâm Khiết Vy bị dọa ngay lập tức dùng chăn che người mình lại.
Mạc Lâm Kiêu vút một túi mua hàng qua: "Quần ảo chuẩn bị cho cô."
"Tôi không thèm! Tôi muốn mặc quần áo của tôi thôi!" Giọng nói của Lâm Khiết Vy bởi vì tức giận mà có hơi run rấy.
"Vậy thì tùy cô. Những mảnh vải vụn trên mặt đất chính là quần áo của cô." Mạc Lâm Kiêu mia mai cười rồi xoay người đi ra ngoài, không thèm nói thêm một câu thừa thãi nào.
Lâm Khiết Vy nối nóng nói không nên lời, chịu đựng sự đau nhức của cơ thể nhặt lên từng món quần áo trên thám trải sàn, kết quả vừa nhìn thấy liền chết lặng.
Con mẹ nó chứ! Trách không được anh ta nói mấy mảnh vải vụn... Đúng là quần áo đều trở thành vải vụn cả, đều bị anh ta xé thành từng mảnh nhỏ! Đồ đàn ông cầm thú! Có cần gấp gáp như vậy không?
Căn phòng ngủ nối liền phòng tắm, thời điểm tắm rửa Lâm Khiết Vy nhìn bản thân trong gương, mấy dấu hôn nhó trên khắp cơ thể cô không có cách nào đếm hết được, trong lòng Lâm Khiết Vy mắng Mạc Lâm Kiêu mấy trăm lần.
Thay xong quần áo mới Lâm Khiết Vy đi ra phòng ngủ, bên ngoài là phòng khách nhỏ, người đàn ông kia đang ngồi trên chiếc ghế Vách được làm từ gỗ lim thượng hạng, pha trà Tân Cương. Anh mang một bộ đồ màu trắng giản dị, khí chất nổi bật.
Nghe được tiếng động, con ngươi vẫn luôn nhin xuống của Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/157517/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.