Chương trước
Chương sau
Bây giờ khoảng tám giờ sáng,ánh mặt trời chiếu sáng cả phòng hội nghị.Vũ Nam Phong như thường lệ ngồi trong góc.Hôm nay,Diệp Bắc Thần mặc bộ suit đen thẳng tắp,bình thản ngồi vị trí chính giữa bàn họp bình thản phát biểu vài lời.

Chung quanh là các cổ đông cùng một số cán bộ cốt cán.Sau khi nghe xong,có một vài cổ đông gật đầu đồng tình,nhưng cũng có một số người khẽ biến sắc.

Vương Nghị trong đám người là cổ đông hiện thời có nhiều cổ phiếu nhất,đương nhiên cũng có những phát ngôn ảnh hưởng nhất định,bình thường trong cuộc họp luôn giơ tay phản đối nhưng kỳ lạ là lần này lại không có ý kiến gì.

– Vacxin hợp tác với Trần Thị cơ bản đã thành công,mọi người cũng nên tin tưởng Diệp tổng.Đối với dự án triển khai mở rộng sản xuất dược liệu ở Đô Nam tôi cảm thấy rất có tiềm năng,hơn nữa tôi cũng từng tới Đô Nam vài lần,mặt bằng rộng rãi,lại phì nhiêu rất thích hợp để trồng thêm dược liệu.Ngoài nhập khẩu dược liệu thì việc tự cung cứng nguyên liệu cũng là khâu khá cần thiết,đặc biệt trong tình hình dịch bệnh hiện nay tuy là xem như đã giản cách nhưng không một ai chắc chắn nó sẽ không còn,mọi người thấy rồi đấy,muốn nhập khẩu thuốc từ nước ngoài cũng rất tốn thời gian. Chưa kể,thị trường cạnh tranh ngành dược khá cao.

Không hiểu sao,một người hiếm khi chủ động nói chuyện như Vương Nghị,hôm nay lại tích cực như vậy,còn bày ra quan điểm vô cùng đúng đắn,khiến cho những cổ đông vốn chau mày cũng gật gù đồng tình.Dù sao,tài năng của Diệp Bắc Thần cũng không thể phủ nhận,hơn nữa Vương Nghị lại là cổ đông lớn và có uy tín,hiển nhiên lời nói của ông ta cũng có trọng lượng.

Cũng không quá bất ngờ với thái độ của Vương Nghị,Diệp Bắc Thần nhìn chung quanh một lượt,khẽ từ tốn mở miệng:

– Nếu không có ai có ý kiến gì nữa thì dự án Đô Nam như cũ tiến hành theo kế hoạch.

Cuộc họp nhanh chóng kết thúc.

Phòng hội nghị trống không trong giây lát,chỉ còn lại Vũ Nam Phong cùng Diệp Bắc Thần.



Vũ Nam Phong trầm ngâm hồi lâu,ánh mắt hơi thấp thỏm,vừa nhìn vào tin tức trên màn hình máy tính,thỉnh thoảng lại lén quan sát sắc mặt Diệp Bắc Thần.

Diệp Bắc Thần lúc này vẫn tựa lưng vào ghế,bàn tay cầm bút khẽ xoay,dường như phát hiện ra sự khác thường của người bên cạnh,giọng nói trầm thấp khẽ vang lên:

– Cậu có chuyện gì muốn nói sao?

– Sếp,thật ra chỉ là báo lá cải,anh không nên. xem thì hơn.

Vũ Nam Phong nhanh tay định gấp màn hình vi tính lại,nhưng rất nhanh đã bị một bàn tay thon dài nhưng có lực chặn lại làm ngón tay cậu ta xuýt bị kẹp.

Xoay màn hình máy tính đối diện với mình,thần sắc Diệp Bắc Thần khẽ biến.

Trên tin tức là dòng chữ vô cùng chói mắt:

#Mối quan hệ tay ba giữa kim chủ và nữ diễn viên

#Kim chủ đột nhiên nhận em gái,em gái lại thân mật khoác tay bạn diễn

Kèm bên dưới là tấm ảnh hôm bữa chụp ở phim trường Thừa Nhu.

Tịnh Vân khoác tay anh là rõ ràng nhưng đáng chú ý là hành động thân mật giữa Lục Hàm cùng Lưu Trạch.

Ánh mắt Diệp Bắc Thần dừng lại rất lâu trên tấm hình có hơi nheo lại.

Căn phòng vốn đang mát mẻ lại đột ngột muốn chuyển xuống âm độ.Vũ Nam Phong nhìn sắc mặt Diệp Bắc Thần khẽ mím môi:

– Sếp,có cần gỡ xuống không ạ?

– Không cần!

Diệp Bắc Thần cũng không để ý,trực tiếp mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài,Vũ Nam Phong cũng đứng dậy tính đi theo nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng ngăn cản:

– Cậu không cần đi theo,chiều nay cậu tới Ôn Hân chỗ Hạ Thư Ý lấy giúp tôi một ít tài liệu sau đó mang qua Diệp gia đưa cho dì Vu là được!

– Vâng,sếp! Vũ Nam Phong khẽ đáp,ánh mắt cậu ta có chút kỳ quái.

Diệp Bắc Thần vừa đi ra Diệp Thị liền thấy Lục Hàm đứng cách đó mấy mét.

Thời tiết mùa đông có hơi se lạnh,dòng người đi bộ trên đường cũng bắt đầu vội vã hơn.

Hôm nay cô mặc một chiếc quần tây đen cùng áo sơ mi trắng cột nơ đơn giản,bên ngoài là chiếc áo khoác măng tô dáng dài màu nâu,mái tóc dài khẽ buông xoã,trên mắt còn đeo kính râm,cô đứng dưới tán cây bạch dương,dáng vẻ nhu hoà mà trầm tĩnh,bất giác khoé môi hắn liền không nhịn được mà nở nụ cười.

Một lát sau,lái xe đi tới,Diệp Bắc Thần nhận chìa khoá rồi đi tới chỗ cô.Lục Hàm căn bản không hề nhìn hắn mà trực tiếp vòng qua mở cửa sau rồi chui vào,Diệp Bắc Thần cũng lười biếng đôi co với cô nên chỉ cười nhạt rồi tự nhiên trở về vị trí lái xe.

Chiếc xe Audi từ từ lăn bánh rời khỏi Diệp Thị.

Nhìn qua gương chiếu hậu,Lục Hàm đã tháo kính lộ ra mắt phượng xinh đẹp,cô không trang điểm mà chỉ tô mỗi son môi,hắn nhàn nhạt mở miệng:

– Đột nhiên...em gái ...tới tìm tôi có chuyện gì?

Cố tình nhấn mạnh từ "em gái " như muốn nhắc nhở cô về chuyện lần trước.Ánh mắt Lục Hàm vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ,dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc nói nhưng vẫn giữ được thanh âm hết sức dịu dàng:

– Cũng không có gì,chỉ là nhớ tới một vài chuyện nên muốn tìm anh giải đáp thắc mắc thôi.

Cảm thấy cô có chút kỳ quái,Diệp Bắc Thần tạm thời không hỏi vội,mà chỉ từ tốn nói:

– Tôi nghĩ là chúng ta nên đi ăn sáng một chút đã!

Lục Hàm định mở miệng nói gì đó thì chuếc xe đã dừng trước một cửa hàng gần bến cảng.Tịn ra từ Diệp Thị tới bến cảng cũng phải gần 1 tiếng,Diệp Bắc Thần làm thế nào để tới đây nhanh như vậy,còn chưa tới 15 phút.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô,hắn sải bước dài đi phía trước,thân hình cao lớn giống một cái cây thẳng tắp,giọng trầm thấp vang lên:

– Thật ra còn có một con đường bí mật xây từ Diệp Thị tới bến cảng Lạc Thành nên cũng khá gần.

Dãy hàng quán ăn sáng ở bến cảng khá đông đúc,nhộn nhịp,khói bốc nghi ngút.Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của tôm mũ ni,ba ba nướng chuối sương sáo,...thơm nức mũi.

Hai người chọn một cái bàn trong góc ít ai chú ý nhất rồi ngồi xuống.Nhìn thấy người đến là Diệp Bắc Thần,cô nhân viên phục vụ bình thường luôn tỏ vẻ đanh đá cũng trở nên khách sáo,giọng điệu hết sức dịu dàng:

– Anh cùng bé này muốn ăn gì?

“Bé ",Lục Hàm có chút nghi hoặc,nhưng hình như cô không trang điểm nên gương mặt vốn tự nhiên trông giống như học sinh cấp ba.Cô khẽ ho nhẹ giấu đi ý cười,há chẳng phải nói Diệp Bắc Thần nhiều tuổi sao?

Cô khẽ nhấp một ngụm nước trắng không có nói gì chỉ thấy sắc mặt Diệp Bắc Thần hơi sa sầm.Cô nhân viên cũng biết ý nhanh chóng ghi lại thực đơn rồi rời đi.

Đồ ăn sáng rất nhanh đã được đưa lên,Diệp Bắc Thần cầm đũa ăn ngay,động tác vừa tao nhã vừa tập trung.Lục Hàm cũng chẳng mấy kinh ngạc,bởi cô cũng quá quen với hành động này,Diệp Bắc Thần trước giờ luôn bận rộn,nếu có thời gian thì cũng ăn rất nhanh,đối với anh thời gian luôn vô giá.

Cho đến khi cô kịp định thần,bát mì trước mặt hắn đã hết nhẵn.Lục Hàm tùy ý hỏi một câu:

– Anh còn muốn ăn thêm không?Dù sao,tôi chỉ ăn chút bánh mì này cũng no rồi!Dù sao cũng không thể lãng phí lương thực,anh ăn luôn giùm tôi đi!

Nói rồi,cô đẩy luôn bát mì trước mặt mình về phía Diệp Bắc Thần,một người không thích lãng phí như Diệp Bắc Thần đương nhiên không thể từ chối.

– Cảm ơn!

Diệp Bắc Thần nhanh chóng ăn xong bát thứ hai rồi lấy khăn giấy thong thả lau miệng,cầm lấy ly nước bên cạnh uống một ngụm,lát sau mới nhìn Lục Hàm mở miệng:

–Bây giờ em có thể nói mục đích của mình rồi?

Lục Hàm không nói chỉ rút từ trong túi ra một tệp tài liệu.Diệp Bắc Thần hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cầm lên xem.Lát sau,liền nhíu mày,hăn nghiêm túc hỏi cô:

– Làm sao em có được những tài liệu này?

Nghĩ tới lần trước vì điều tra cái chết của cha mẹ mà cô đã tìm gặp Phương Tư Nam,mọto trong những đồng đội cũ của anh trai Lục Nghiêm,cô tình cờ biết được Thiên Vân Hội,trong lúc Phương Tư Nam sơ ý cô đã lấy trộm tài liệu cho vào túi xách.Cô trực tiếp nhìn thẳng Diệp Bắc Thần mà tự nhiên nói:

– Lấy trộm!

Sắc mặt Diệp Bắc Thần thoáng tia kinh ngạc,có lẽ hắn chỉ nghĩ cô nói đùa nhưng nhìn vẻ mặt hết sức thản nhiên của Lục Hàm hắn biết cô không nói dối.

Trên mặt Diệp Bắc Thần không một chút biểu cảm,chỗ tài liệu này hẳn là cô nhân lúc Phương Tư Nam không chú ý mà mang đi,giọng nói đột nhiên lạnh hẳn đi:

–Em có biết ăn trộm tài liệu cơ mật của cảnh sát sẽ bị...

Diệp Bắc Thần còn chưa nói xong đã bị Lục Hàm thẳng thắn cắt ngang:

– Truy cứu trách nhiệm hình sự và bị phạt tù từ 5 đến 10 năm.

Nhìn bộ dạng thản nhiên của cô,Diệp Bắc Thần thật muốn mang cô về nhà rồi một trận dạy dỗ.

– Em biết chuyện Thiên Vân Hội từ khi nào,không hẳn là chỉ tới gặp Phương Tư Nam mới phát hiện ra.Lẽ ra,anh không nên dung túng em qua lại với Hạ Minh Triệt,có lẽ em thật sự bị hắn dạy hư rồi,ngay cả ăn trộm em cũng dám làm,gan em thật sự rất lớn.Diệp Bắc Thần tôi có mười cái mạng cũng không bảo vệ nổi!

Thiên Vân Hội vốn dĩ đã biến mất từ mười mấy năm về trước,tất cả người của Thiên Vân Hội đều đã bị tổ chức ngầm khai trừ,đến nay vẫn là một bí ẩn,nhưng vì sao cái chết của vợ chồng Lục Sâm lại liên quan tới Thiên Vân Hội không lẽ đằng sau chuyện này còn một bí ẩn khác mà hắn không biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.