Tiếng mưa vẫn rả rích ngoài cửa sổ.Một chú chim non vì tiếng động mà sợ hãi bay đi.
Giọng điệu Lý Minh Ngọc nũng nịu,không ngừng cọ sát cơ thể lên người Hạ Minh Triệt,bộ ngực đầy đặn nửa kín nửa hở như đang mời gọi,anh cũng không có đẩy cô ta ra,tay khẽ nâng cằm cô ta rồi nói:
– Đúng là anh chỉ quan tâm tới công việc.Vội vàng muốn khai thác thông tin như vậy,có phải dự tính muốn đá em đi rồi không?
– Lý,Minh,Ngọc.
Hạ Minh Triệt hít sâu một hơi,cố gắng giữ bình tĩnh,dù sao cô ta cũng làm tình nhân cho anh được bốn năm.
– Biệt thự ở Lạc Thành,em tùy ý chọn một căn đi.
Hạ Minh Triệt cảm thấy mình đã quá nhượng bộ rồi,Lý Minh Ngọc gấp gáp như vậy,chẳng qua là muốn anh cho cô ta một danh phận,anh có thể cho cô ta tiền còn danh phận thì không thể:
– Chuyện tối qua em thông đồng cùng Tịnh Trung muốn hãm hại Lục Hàm tôi coi như chưa từng xảy ra.Từ nay về sau,tôi có thể giúp em đạt được thứ em muốn,chỉ là không được suy nghĩ quá phận.
Thoáng sửng sốt,làm sao Hạ Minh Triệt lại biết cô đi gặp Lục Hàm,lúc đó Lục Hàm say rượu làm sao nhận ra cô ta.Có điều,nếu Hạ Minh Triệt đã biết,xem như bốn năm cô làm tình nhân cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tịnh Trung nói không sai,cho dù cô có cố gắng gột rửa quá khứ nhơ bẩn thì cũng không thể biến mình thành phượng hoàng được. Báo ứng,quả nhiên là báo ứng,ai bảo cô lại thật lòng nghĩ rằng Hạ Minh Triệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-ac-ma/2551775/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.