Trong thang máy Uyển Thư dựa đầ uvào vai Tô Uyển Nhi nũng nịu nói " Bảo Bảo em mết chết được ".Tô Uyển Nhi cười cười " Ba cũng thiệc ác để Bảo Bối nhà chúng ta mệt đến thế này".
Nguyễn Chính Cần bỉu môi " Tô Uyển Thư em mau tìm người yêu mà nũng nịu, đừng tối ngày làm nũng với Tô Uyển Nhi như vậy. Ớn lạnh chết được". Vừa nói anh vừa xoa xoa cánh tay.
Uyển Thư : Yêu đương rất mệt. Hơn nữa lỡ gặp Sở Khanh như anh thì thà em độc thân cả đời .
Tô Uyển Nhi : Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?
Uyển Thư : Đã xong. Chỉ chờ 2 nhnâ vật chính này chị thôi.
Xuống sành khách sạn đã thấy đoàn xe bus đến đoán đám người của Ngô Thanh Nhu đi đến địa điểm du lịch. Tô Uyển Nhi cũng không vội đến chỉ nhắn cjo Hải Lam một tin " Túi việc cần làm, em cứ đi chơi với lớp lúc về thì tìm tui".
Hải Lam nhíu mày, lại biến mất. Cất điện thoại theo mọi người lên xe. Cô biết con người kia đi đâu làm gì rồi cũng sẽ ngoan ngoãn về với cô. Hơn nữa tối qua mệt nhọc như vậy thì chị còn làm được gì nữa, cô xấu xa cười.
Sau khi kiểm tra mọi thứ xong xuôi Tô Uyển Nhi sờ sờ hộp nhẫn trong túi. Cảm giác hồi hộp còn hơn năm đó cô đứng trên bụt giảng thuyết tốt nghiệp tiến sĩ. Cũng đã bên nhau lâu như vậy rồi, chuyện gì cũng đã làm qua sao vẫn còn cảm giác tim đập nhanh như vầy.
Gọi điện cho Hải Lam mới biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-to-tien/945281/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.