Chương trước
Chương sau
Tô Uyển Nhi nằm bẹp xuống giường, hôm nay mệt... Quá mệt rồi. Ai biểu sáng sớm đi nằm phơi nắng, tối còn uống khá nhiều rượu. Chợt nhớ tới lời Hạ Yên [ Yêu đương thật mệt ].
Hải Lam cười cười " Nhi mệt sao ?"
Tô Uyển Nhi : Ừa, tôi mệt quá đa .
Hải Lam : Phải rồi đa. Ôm ấp với người khác, nói chuyện với gái hong mệt cũng uổng đa .
Cô nói với giọng điệu hờn giận. Sóng lưng Tô Uyển Nhi chợt lạnh toát một đường lên tới sau ót. Trời mùa hè nhưng mồ hôi lạnh lại ứa ra, cái giộng điệu cô 3 này nghe mà sợ hải mần sau, cô nuốt nuốt nước bọt " Em..... tui ....."
Hải Lam : Nhi mệt mỏi thì mau thay đồ rồi ngủ sớm. Em ngủ trước.
Nói xong Hải Lam n ằmxuống gường mặc kệ người bên cạnh ánh mắt cầu khẩn. Tô Uyển Nhi xoa xoa mồ hôi thầm nghĩ [ Đồ còn chưa thay, thậm chí em còn chưa tẩy trang. Mặc nguyên như vậy ngủ được mới lạ, cô 3 nhà cô lại phát tính tình nữa rồi đa ].
Cô nhẹ nhàng nằm cạnh tay vòng qua ôm eo em nỉ non " Mình à ".
Không có tiếng đáp trả, cô vẫn tiếp tục nịn nọt " Vợ ơi "
Trong phòng vẫn là một mãnh lặng im. Tô Uyển Nhi thở dài, cô muốn làm người đường hoàng mà em nào có cho cô như vậy chớ. Cô đưa tay kéo xuống dây kéo sau lưng em, Hải Lam giật mình xoay người lại đối diện với cô ánh mát khó hiểu " Nhi mần chi ?".
Tô Uyển Nhi dùng gương mặt vô tội nói " Tui thấy em ngủ mà không thay đồ. Nên tui giúp em đó đa."
Hải Lam : Hong cần, em thích mặc như vậy ngủ.
Tô Uyển Nhi cười cười, em lại dỡ tính trẻ con nữa rồi đa. Cô không nói thêm gì nhẹ vuốt ve khuôn mặt em. Hải Lam nghiêng mặt tiếp tục xoay lưng không nhìn cô.
Tô Uyển Nhi nằm xuống ôm em từ sau lưng nỉ non bên tai " Mình à, đừng bỏ mặc Nhi có được không ?"
Hải Lam : Nhi đi mà để người khác quan tâm.
Tô Uyển Nhi thở dài " Tui nào cần ai khác quan tâm. Tui chỉ cần em thui đa.

Hải Lam không đáp nhưng cảm nhận phía sau lưng lại bị cánh tay hư hỏng đó cởi khóa lưng. Cô định xoay người nhưng phát hiện mình đã bị người đó giữ chặt không thể nhúc nhích.
Hải Lam tức giận rằng từng chữ " TÔ ... UYỂN ... NHI ...
Tay Tô Uyển Nhi dừng lại, im lặng một lúc sau mới chòm người đè lên người Hải Lam. Cô mằ để đầu vào hỏm vai em " Đừng tức giận mà, tui chỉ muốn em ngủ thoải mái hơn thôi".
Hải Lam thấy chị như con cún nhỏ như vậy thì mềm lòng " Vẫn vô lại như vậy ".
Tô Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn vào mắt em " Mình à, đừng giận nữa nha ".
Hải Lam thở dài rồi nâng người hôn hôn khóe miệng Tô Uyển Nhi thay cho câu tha thứ, nhận được tín hiệu đáng mừng Tô Uyển Nhi thừa thế xông lên làm sâu thêm nụ hôn.
Sau một hồi lâu khi ngưng nụ hôm ấy cả 2 đều thở phì phò. Tô Uyển Nhi mới thấp giọng nói " Lâu thậ tlâu rồi chúng ta không..."
Hải Lam hiểu ý cô, thoáng chốc đỏ mặc. Dù đã trải qua nhiều lần cùng nhau nhưng mỗi khi Nhi nhắc đến đều khiến cô ngại ngùng.
Tô Uyển Nhi hiểu tính em nên không hỏi tiếp chỉ dùng hành động. Cô nhẹ nhàng liếm liếm khóe môi từ từ hôn xuông đôi môi mềm thơm như cánh hoa sen làm cô mê luyến kia.
Khóa kéo vốn dĩ phải lén lút cởi kia nay nhờ sự phối hợp của chủ nhân mà dễ dàng hơn rất nhiều . Sau khi Hải hỉ còn lớp nội y trên người thì cô cũng vội vàng cởi sạch sẽ mình, chờ không nổi thật sự không nổi.
Hải Lam nhếch mép cười dùng 2 tay ôm eo Tô Uyển Nhi nhanh nhẹn xoay người đặt người kia nằm dưới . Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tô Uyển Nhi cô nghênh mặt tỏ vẻ đắc ý " Hôm nay Nhi mệt việc vận động tốn sức này để em mần cho ".
Nói xong không đợi chị trả lời cô cuối đầu đặt nụ hôn lên môi sau đó đẩy sâu thêm nụ hôn đó bằng cách vươn đầu lưỡi đưa vào trong cùng đầu lưỡi chị chơi đùa. Tô Uyển Nhi mỉm cười, hôm nay đành để vợ ăn vậy, ngày sau đáp lại.
2 tay cô vòng qua lưng cởi nút para áo sau đó vứt chiếc áo ngăn trở kia xuống đất. Hải Lam cuối mình hôn lên cổ Tô Uyển Nhi nhẹ nhàng liếm rồi cắn cắn, tay cô nhẹ xoa một bên căn tròn trước ngực của chị, sau đó dùng miệng ngậm bên còn lại.
Tô Uyển Nhi nhẹ rên khẽ, cảm giác này khiến cô tê dại. Trước đây sống gần 30 năm trước nếm qua mùi vị này, nay nếm được như nghiện .
Tay Hải Lam trượt xuống đến chân Tô Uyển Nhi nhẹ nhàng vuốt ve, thân hình cô run lên một cái. Cô không tê dại mẫu mà là cứng đơ, em thật xấu mà trêu c ôlại không đi thẳng vào vấn đề. Thật khó chịu hết sức hà.
Tô Uyển Nhi hơi thở rối loạn nói khẽ bên tai Hải Lam " Mình... Tui khó chịu ".
Hải Lam mỉm cười tay từ từ lần mò đến vị trí mẫn cảm nhất của Tô Uyển Nhi. Ngón trỏ chạm nhẹ người dưới thân lập tức run lên một cái . Nhưng Hải Lam chỉ chạm một cái chỉ duy nhất một cái rồi dừng lại . Cái quái gì đây giống như đang treo một cái bánh thơm ngon trước mặt lúc cô đang đói rồi hong cho cô ăn.

Hải Lam của cô học xấu, thật sự học xấu rồi. Cô quặn qẹo thân người tỏ vẻ khó chịu, tay Hải Lam tiếp tục ấn vào nơi đó một cái. Trên đời có câu thẹn quá hóa giận Tô Uyển Nhi đè ngón tay hư hỏng kia lại, dùng miệng cắn cắn môi dưới Hải Lam như một cách trừng phạt.
Hải Lam nói nhỏ vào tai cô " Làm sao ?".
Tô Uyển Nhi : Em muốn trêu tui đến khi nào ?
Hải Lam khẽ cười " Đây là trừng phạt vì Nhi không ngoan "
Tô Uyển Nhi cười mếu máo, không ngoan có nhiều cách phạt khác mà, đâu cần phạt lúc lăn giường như vầy. Cô suy nghi có phải lúc trước không nên dạy em những thứ xấu trên giường hay không.
Dù là giận nhưng Hải Lam vẫn không đành dày vò chị quá lâu. Cô hiểu rõ cảm giác lưng lững giữa không trung kia, rất khó chịu. Cô nhẹ nhàng hôn lên môi đẩy sâu thêm nụ hôn, du͙ƈ vọиɠ của Tô Uyển Nhi lại lần nữa dâng cao .
Tay Hải Lam trượt tới trượt lui nơi hoa đế của Tô Uyển Nhi, chỉ vài lần đã cảm thấy nơi đó một mãnh ướŧ áŧ có rất nhiều nước chãy ra . Đột nhiên thân hình Tô Uyển Nhi căn cứng 2 tay 2 chân bám chặt lấy Hải Lam. Cô liền giật mình, ngón tay cô còn chưa đưa vào trong không lẽ... Không lẽ Nhi đã đến.
Tô Uyển Nh có phần xấu hổ, 28 năm yêu đương loạn xạ nhưng chưa từng nếm qua cảm giác trên mây, đến khi nếm được lại nghiện mà người ta chỉ mới sờ sờ vài cái cô đã lên đỉnh nhân sinh. Chẳng lẽ cô thiếu thốn đến vậy sao ???
Sau khi cơn mê loạn qua đi Tô Uyển Nhi nằm bẹp xuống giường, Hải Lam nằm trên người cô một lúc rồi cười cười, tay cô vẫn để nói đó trong miệng còn ngậm một bên ngực của Tô Uyển Nhi, khi cô cười lên đầu lưỡi liền quét qua lại khiến Tô Uyển Nhi run lên.
Tô Uyển Nhi đ ỏmặt quẩn bách không đường trốn, cô 30 tuổi đầu lại thèm khát đến mức đối phương chưa đi vào đã đạt đỉnh, còn bị một cô bé nhỉ hơn cô 10 tuổi cười nhạo đến run rẩy. Ông trời ơi có phải ông đang trả đũa con không.
Tô Uyển Nhi : Em cười cái gì ?
Hải Lam ngưng cười nhưng môi vẫn cười mỉm " Em thấy Nhi còn chưa được ăn no ". Dứt lời ngón tay còn chưa kịp hoạt động kia đưa vào trong nơi mẫn cảm nhất của Tô Uyển Nhi, không nhanh không chậm hoạt động.
Tô Uyển Nhi còn chưa kịp dứt kɦoáı ƈảʍ kia thì lại tiếp tục đón nhận đợt kɦoáı ƈảʍ mới. Nhưng Hải Lam lại lần nữa chơi xấu chỉ nhẹ đưa ra đưa vào như chọc ngứa.
Một lần nữa cô phải bỏ xuống mặt mũi xin vợ mình " Mình... Nhanh lên , nhanh lên ". Hải Lam mỉm cười vui vẻ ngón tay cũng theo đó nhanh lên, tiếp theo đó cô cho thêm một ngón tay vào hoạt động vừa phải. Nước từ hạ thân Tô Uyển Nhi ngày càng nhiều ướt cả bàn tay Hải Lam, Chỉ sau một lúc Tô Uyển Nhi lại một lần nữa cương cứng người.
Trong vòng 10 phút cô đạt đạt đỉnh 2 lần. Thật xấu hổ mà, nhưng Hải Lam nào chịu bỏ qua suốt một đêm lăn lộn Tô Uyển Nhi không nhớ rõ mình đã chết đi sống lại bao nhiêu lần, chỉ biết nước trong người cô gần như bị rút sạch.
Hải Lam cảm thấy c ánhtay phải của mình sắp dỡ không lên nữa rồi, thì ra phạt người khác cũng khiến bản thân mình mệt mỏi như vậy, nhưng đây là mệt mỏi trong hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.