Sau khi ăn trưa cô chọn một bộ đồ đơn giản quần jean áo thun trắng. Tự mình láy xe máy đi, từ khi đến nới này cô đã học được cách láy xe máy và xe hơi. Nhi từng nói muốn đi dạo Sài Gòn thì chạy xe máy vèo vèo là hợp lý nhất.
Chị Văn cũng từng nói cô hay hơn Nhi nhiều, Nhi tới miệt Vĩnh Long cũng hơn 1 năm mà học miết hong biết cách bơi xuồng ba lá, còn cô thì học láy xe mới 1 tháng đã rành.
Cao Văn ngồi trong quán cà phên sân vườn rất rộng. Không khí ở đây làm cô nhớ tới quê của Hải Lam, ở đó xanh rờn những hàng cây và đồng lúa trãy dài cả trăm cây số. Mỗi lúc đi góp tiền thuê đất của tá điền cô rất thích ngắm, cô cũng là dân Sài Gòn chính gốc nên ít cơ hội tiếp xúc với dòng sông và ruộng lúa xanh rờn như vậy.
Hải Lam bước vào quán như một làn gió mát thổi qua mọi ánh nhìn, em ấy ngồi xuống nhẹ mỉm cười chào cô . Cao Văn nhìn em cứ ngỡ nhìn thấy cô 3 Lam dịu dàng, sâu sắc của năm nào. Em ấy cứ như không bao giờ dung hợp được với cái thời đại xô bồ này.
Hải Lam mỉm cười hỏi " Sao bữa nay chị lạo rãnh rỗi hẹn em vậy đa ? "
Cao Văn : Chứ bình thường em nào có thì giờ mà đi với chị.
Hải Lam lắc lắc đầu " Chị cứ trêu em ".
Cao Văn : Mà em dạo này sao rồi ?
Hải Lam cuối đầu uống nước ánh mắt hiện lên vẻ u
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-to-tien/945269/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.