1 tháng sau. Hôm nay từ trên xuống dưới tập đoàn tất cả đều tất bật chuẩn bị nhưng đi trước xuống Vĩnh Long chỉ có gia đình Tô Uyển Nhi, gia đình Nguyễn Chính Cần, Hải Lam, Cao Văn. Những người còn lại và dàn khách mời sẽ đến vào hôm sau.
Cao Văn láy xe chở Tô Uyển Nhi, Hải Lam còn Uyển Thư thì đi cùng xe với ba mẹ cô.
Cao Văn : Tô Uyển Nhi nhìn đường đi thật quen mắt đa.
Tô Uyển Nhi : Không phải lần đó chúng ta cũng đi phượt như vậy sao ?
Cao Văn : Thật nhớ nhà Hải Lam.
Hải Lam im lặng, cô cũng rất nhớ nhà. Hong biết ba má bây giờ có khỏe hong, em Thắng đã lấy vợ chưa. Thằng Bưởi với con Mận lớn tới cỡ nào rồi, hong biết họ có nhớ cô nhiều hong. Nghĩ tới đây tâm trạng cô chợt trùng xuống.
Tô Uyển Nhi biết em đang nhớ nhà, chính cô cũng nhớ mọi người ở đó. Cô còn chưa truyền nghề lại hết cho thằng Bưởi nữa mà chứ khù khờ như nó mần sao mà có vợ được. Tiết là cô chỉ mố truyền được một nữa.
Hải Lam dựa đầu vào vai cô nhắm mắt an tĩnh, con đường này là do cô chọn tuyệt sẽ không hối hận có chăng chỉ là cảm giác ray rứt với người nhà.
Đi tầm hơn 3 tiếng xe cũng dừng lại ở một biệt phủ cô xưa rộng lớn. Tuy vậy vẫn trang nghiêm kính cổng cao tường, ngoài vẻ cổ kính thì dường như đã được trùng tu bên ngoài còn có cả bảo vệ canh gác.
Tô Uyển Nhi mở cửa xe nắm tay Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-to-tien/945235/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.