Hải Lam sau khi suy nghĩ cặn kẽ mọi chuyện cũng đã thông suốt. Cô đến phòng tìm Cao Văn cô muốn biết từng chi tiết về cuộc sống ở nơi mà cô ấy nói , cái thời mà cách xa cô tận hàng trăm năm, cái thời mà như Cao Văn nói tình yêu của cô và Nhi không phải là cấm kỵ cũng không bị miệng đời cười chê.
Đã hơn 1 tháng kể từ ngày Nhi rời nơi này rời xa cô, ngày nào cô cũng mang chiếc lá bằng gỗ cô ấy tặng ra xem. Đường nét không được tinh xảo mấy nhưng cô ấy đã tận tụy ngồi khắc nó tận 3 ngày trời. Đến mức còn làm đứt cả tay, nghĩ đến đây cô bất giác mỉm cười thiệt là vụng về mà.
Cô sai Mận mang cây đàn Tù Bà ra để cô đánh, cô nhớ Nhi từng nói cô ấy rất thích nghe cô đánh đàn, cô ấy si mê dáng vẻ ấy của cô. Vừa đánh cô vừa nhớ Nhi da diết, người con gái đó xuất hiện trong cuộc sống cô vô cùng bất ngờ chiếm trọn trái tim cô cũng đột ngột rời đi mang theo cả linh hồn cô.
Cô nhớ cô ấy vô cùng, ngày cũng như đêm chưa thời khắc nào cô ngưng nhớm. Không biết cô ấy có nhớ cô nhiều như vậy không. Tiếng đàn dừng thì giọt nước mắt cũng rơi xuống thấm ướt thân đàn. Cô không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô nhớ cô ấy mà bật khóc.
0......0
Suốt 1 tháng nay Tô Uyển Nhi luôn là khách quen của quán bar Paris.
Nguyễn Chính Cần : Tô Uyển Nhi em có bị sao không ?
Tô Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-to-tien/945198/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.