Sáng hôm sau khi mọi người cùng tập hợp để ăn sáng Tô Uyển Nhi gặp Cao Văn ở sân, Cao Văn nhìn cô rồi cường ngã nghiêng.
Tô Uyển Nhi : Mày cười cái gì ?
Cao Văn khó khăn lắm mới ngưng được " Mày xem bộ đồ này, thồ này chắc là không ai đi leo núi nhở, nên mới mà đồ bà ba như này ".
Tô Uyển Nhi nhìn nhìn người mình, ờ cũng đúng mặc vầy đi nhìn mắc cười gê.
Tô Uyển Nhi : Hết cách, mà tao sợ leo giữa chừng bị rách quần.
Cao Văn thật sự hết chống đỡ nổi định dựa vào người Tô Uyển Nhi cười thì bị cô dùng tay đẩy đầu cô ra.
Tô Uyển Nhi : Tránh xa tao một chút, tao không muốn bị nhéo yêu nữa đâu.
Cao Văn khỉnh bỉ bạn mình một cái. Yêu đương bộ hay lắm hả.
Núi Cấm thời này vẫn còn hoang sơ giữ nguyên nét đẹp tự nhiên xưa, ngoại trừ những bậc thang đá di con người làm ra để đi qua mấy khe núi lớn thì nơi đây hầu như không có vết tích của con người. Trên núi có một cái miếu nhỏ thờ phật nghe nói là rất linh .
Nhóm người men theo đường mòn từ chân núi đi lên, mọi người đi thong dong chỉ có Sang, Hải và John là xách đồ khệ nè. Ai biểu bọn họ làm kỳ đà chi.
Cao Văn : Uyển Nhi leo núi đua không ?
Tô Uyển Nhi liết cô thật sâu, nó quả thật là muốn chết mà. Không thấy cô đang mặc bộ đồ gì hả, leo núi mà mặc vậy có khác nào mặc bikini giữa biển.
Tô Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-to-tien/945181/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.