Cứ thế người trong phòng khóc đến mệt rồi ngủ thiếp đi. Người ngoài phòng tâm trạng thất thỉu rời đi.
..............
Ở trong vườn cây trái sau nhà từ khi Tô Uyển Nhi đến đã đước mắc thêm 2 cái võng do cô thiết kế, bên cạnh có một bàn trà xinh xắn để đặt trái cây và đồ uống mỗi khi cô vs Lam ra đây nằm.
Hôm nay cũng nằm, nhưng chỉ có mình cô. Thằng Bưởi ngồi kế bên vừa lột bưởi ( họ hàng của nó ) vừa hỏi..
Bưởi : Sau mấy nay cô không đi chung với cô 3 Lam nữa. Cô Lam cũng không ra học. Bộ 2 cô cải nhau hả ?!
Nó ngây ngô hỏi 1 câu khuấy sâu vào trái tim cô. Cô thở dài trả lời
Tô Uyển Nhi : Không có, tại cô Lam hơi mệt. Cô để em ấy nghỉ vài bữa cho khỏe. Mày nhiều chuyện quá đa.
Bưởi : Em có dám nhiều chuyện mô. Tại em thấy cô Lam rất quý cô, bình thường cổ đâu để ai ngủ lại phòng cổ đâu đa.
Tô Uyển Nhi : Ừ, quý cô .
Bưởi : Nè cô, ăn em đi !!!
Nó đưa với vẻ mặt chờ mong. Làm cô giật thoát mình.
Tô Uyển Nhi : Ăn cái đầu mày. Cô ăn bưởi chớ không ăn cu Bưởi. Ok men ?!!!
Bưởi gãy đầu khó hiểu, ok men là gì đó đa, trước giờ nhóc chưa từng nghe.
Cô nói tiếng gì nghe lạ vậy đa, mà em lớn rồi cô đừng gọi cu Bưởi nữa. Nghe kì lắm đa.
Tô Uyển Nhi : Lớn rồi thì cũng là cu , không thay đổi được nghen cu.
Thằng Bưởi đỏ mặt nói lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-to-tien/945159/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.