Nhà ông hội đồng Niên
Cô 3, sao mấy bữa nay cô hay thất thần quá dị. Bộ có chuyện gì hả cô ?? Con Mận lo lắng hỏi.
Hải Lam im ắng ngồi, vừa cầm cuốn sách sử đọc vừa trầm tư.
Nghe Mận hỏi cô cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đáp. " Không có chuyện gì đâu em, tại cô hơi mệt thôi "
Mận nghe nói vậy càng thêm lo lắng.
Mận : Có phải do hôm bữa bị té sông nên cô cứ khó chịu quài phải không cô ?!
Hải Lam nghe Mận hỏi xong khẻ nhíu mày. Nó không nhắc còn đỡ, nhắc càng khiến cô thêm sầu. Hôm bữa được cứu khỏi chết đuối, dù cô không biết là ai nhưng trong mơ hồ vẫn biết đó là một cô gái, cô ta còn dùng tay để lên ngực cô, còn hun cô nữa. Đó là nụ hôn đầu đời của cô mà, hơn nữa ngực cô trước giờ đâu để ai chạm vào như vậy, dù đó là má của cô.
Người đó cứu cô xong không đợi cô trả ơn liền bỏ đi. Thiệc cô không biết là nên giận hay biết ơn nữa. Mà cũng không biết còn gặp lại hay không.
Hải Lam : Cô không sao, nghỉ ngơi dăm ba bữa là khỏi thôi. Em đừng nói cho bà với ông biết, cô sợ ông bà lo.
Mận : Dạ. À mà cô 3, hỏm con nghe ông bà nói chuyện với nhau. Bảo vài hôm nữa cậu 2 sẽ đi tỉnh Bạc Liêu đó đa.
Hải Lam : Vậy hả, anh 2 đi chắc cũng tầm 1 tháng mới trở về. Lát cô phải ra dặn anh mua cho cô vài cuốn sách mới được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-to-tien/945153/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.