Đỗ Trạch dẫn Trương Trác vòng vèo một vòng thật lớn, miệng nói không ngừng, cuối cùng đi mua mấy sản phẩm chăm sóc sức khỏe dành cho người già định mai mang biếu Thẩm Chi Ngang. Trương Trác cản anh lại: “Em còn định giành trả tiền với anh sao?”
“A ờ, em quên mất.”
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Chi Ngang vẫn chưa gọi điện tán gẫu với cháu trai lần nào. Trong lòng Đỗ Trạch rất để ý, bởi vì ông nội như vậy rất khác thường, tức giận là không thể tránh khỏi rồi, nhưng tức giận đến mức nào đây?
Đỗ Kiến Bình cũng không hiểu lắm, chỉ bảo hai người làm theo trình tự thông thường, nhà người ta gặp cha mẹ như thế nào thì hai người cũng làm y như vậy.
Đỗ Trạch căng thẳng đến nửa đêm vẫn không ngủ được, hôm sau dậy sớm hít thở sâu, bởi vì hiện giờ bọn họ không biết được điều gì cho nên vẫn rất sợ hãi khi gặp ông nội.
Lòng đầy sợ hãi tới nhà, Đỗ Trạch ấn chuông cửa, là bảo mẫu ra mở cửa. Bảo mẫu là tự sơ nữ(*),đã chăm sóc Thẩm Chi Ngang từ nhỏ; khi ba mẹ Thẩm Chi Ngang không hiểu ông, cũng chỉ có bảo mẫu vẫn luôn ở phía sau ủng hộ ông. Cho nên, khi bảo mẫu đã cao tuổi, Thẩm Chi Ngang không gửi bà vào viện dưỡng lão theo chính sách của chính phủ, mà để bà ở lại nhà mình, đối xử với bà như mẹ ruột. Nhưng bà cô(*) vẫn duy trì thói quen lúc trước, giúp Thẩm Chi Ngang lo liệu việc nhà, người giúp việc mới tới khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng.
(*)自梳女/zìshūnǚ/:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-thung-dam-chua/1516498/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.