Đỗ Kiến Bình nghi ngờ, bởi vì ông rất hiểu con trai, Đỗ Trạch không phải là một đứa lười biếng.
Nhưng Đỗ Trạch bận bịu ở ngoài suốt cả buổi chiều, Đỗ Kiến Bình nằm trong phòng ngủ xong một giấc mới đứng dậy. Đỗ Trạch đang ngủ say bên cạnh ông, hở ra dấu hôn rõ ràng trên cổ, người kia phải hôn mạnh thế nào mới để lại dấu màu đỏ tím thế này chứ?
“Thôi, lúc nào rảnh sẽ hỏi.” Đỗ Kiến Bình tự an ủi bản thân như vậy, sau đó mặc quần áo định ra ngoài nấu cơm chiều cho Đỗ Trạch. Ai làm ba mẹ cũng có tấm lòng như vậy, Đỗ Trạch đi làm mệt, ông làm ba tất nhiên sẽ thấy xót con.
Nhưng khi mở tủ lạnh ra lại sững sờ một lúc, ngăn dưới trống không, ngăn trên có một nửa là rau, đồ ăn cũng có rồi, nhưng không đủ để nấu.
“Đi siêu thị mua ít thế này rồi về sao?” Ba Đỗ lấy di động mở bản đồ ra, định đi siêu thị mua linh tinh cho con trai.
Lòng vòng hơn một tiếng, từ chay đến mặn, ba Đỗ đều mua hết. Ông sẽ ở lại Bắc Kinh vài ngày, một phần vì muốn ở cạnh Đỗ Trạch, bởi vì đứa nhóc này từ nhỏ đến lớn không có nhiều thời gian ở cùng ông, một phần vì để bản thân bình tĩnh lại.
Hai tay ba Đỗ xách túi mua sắm bước vào trong thang máy, trong thang máy có một vài ông già bà cả vừa đi nhảy về, đều nhìn ông với ánh mắt nghi ngờ.
“Chào ông bà ạ.”
Bà lão đáp lại: “Chào cậu.” Nói xong lại nhìn: “Hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-thung-dam-chua/1516491/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.