Đỗ Trạch yên phận ngồi bên bàn vẽ tranh, tay run rẩy suýt chút nữa hủy hoại bức tranh yêu quý đã vẽ bao lâu nay. Anh cầm bút tỉ mỉ vẽ đường viền, hài lòng thở ra một hơi: “Sắp xong rồi.”
“Còn khoảng bao lâu thì xong?” Trương Trác cũng không cần vội vàng tìm quần lót nhỏ màu hồng nhạt kia làm gì, nhìn phản ứng của Đỗ Trạch là biết chắc chắn đã âm thầm động tay động chân gì rồi. Thôi không sao, dù sao thỉnh thoảng cũng ‘tình thú’ một lần, nghiện thì tiêu mất.
“Chắc khoảng nửa tháng nữa. Đây mới chỉ là bản phác thảo mà thôi.” Đỗ Trạch thuận miệng đáp lại.
“Thời gian em vẽ bức tranh này lâu quá đó.” Trương Trác nhìn bức tranh nhỏ chứ không hề lớn, vẽ tới vẽ lui mà lâu như vậy.
“Chậm mới chất mà, ông nội vẽ bức ‘Đại Ngọc tiến phủ"(*),phải mất bốn năm mới hoàn thành đó.”
(*) 黛玉进府/dàiyù jìnfǔ/: Đại Ngọc tiến phủ – ‘đại’ trong tên bức tranh này có nghĩa là màu đen – màu để kẻ lông mày, Đại Ngọc là Lâm Đại Ngọc (林黛玉 /lín dàiyù/) trong ‘Hồng Lâu Mộng’ của tác giả Tào Tuyết Cần.
Trương Trác dù sao cũng là dân ngành nghệ thuật, tranh này hắn biết, giá rất cao, nghe nói khi trưng bày triển lãm được một ông trùm nước ngoài nào đó ẵm về với giá cao, nhưng giá bao nhiêu thì không công bố ra ngoài. Nhưng với tên tuổi nổi tiếng của họa sĩ thì giá cao cũng không thành vấn đề.
“Khi nào thì vẽ cho anh một bức?”
Đỗ Trạch “Hừ” một tiếng: “Em không vẽ anh đâu.”
Trương Trác mất hứng, cười lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-thung-dam-chua/1516489/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.