Đỗ Trạch nghe xong bèn quay đi chỗ khác, nhưng khi nhớ lại quãng thời gian sống cùng nhau thời đại học thì cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào điểm tâm trên tay Trương Trác, anh bối rối nói không lên lời, hận không thể kéo thẳng lưỡi ra, mãi mới thốt được một câu: “Không, không ghét, chỉ là tớ rất… rất…”
“Thôi được rồi.” Dường như rất khó chịu khi thấy người này bối rối, Trương Trác khinh thường mà quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ. “Nói không nổi thì đừng nói nữa.”
Bấm ngón tay nhẩm tính, hai người đã không gặp nhau gần ba năm rồi, bây giờ đang là giữa mùa Hè, trời rất oi bức, trên mũi Đỗ Trạch đã lấm tấm mồ hôi, anh nhìn về phía người đàn ông với dáng vẻ lạnh lùng ấy, lí nhí gọi một tiếng.
“Trương Trác, chân của cậu.”
Trương Trác không thèm để ý, rất không kiên nhẫn nhìn chân mình cười nói: “Không sao, chẳng chết được!”
Trong đầu Đỗ Trạch giống như có hai người đang đánh nhau, bởi vì Trương Trác bây giờ không phải là Trương Trác ngày xưa, trong đầu anh hiện lên hình ảnh một Trương Trác đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời lại hay trêu chọc mình, nhận ra ‘cảnh còn người mất’, người này ngoài gương mặt ra thì tất cả đều trở nên xa lạ.
Nhưng sống cùng nhau lâu như vậy không phải không có tình cảm gì, hành động của Đỗ Trạch còn nhanh hơn cả suy nghĩ, nói một câu rất nhạt nhẽo: “Cậu vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ.”
Nào ngờ người kia mỉa mai đáp lại: “Cậu mới chẳng thay đổi gì thì có.”
Đỗ Trạch cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-thung-dam-chua/1516439/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.