So với tưởng tượng của Trầm Chính Dương thì hoàn toàn tương phản, lúc này Âu Dương Thông đang ngồi trước bàn điều khiển. Trước mặt là 5 màn hình LCD, các chuỗi số nhấp nháy, trong căn phòng có hàng chục máy vi tính, nhân viên bận rộn, không ngừng có người kinh hô, ‘Firewall tường thứ nhất đã bị công phá!’, ‘Kho dữ liệu b đã bị xâm lấn!, ‘Chương trình bổ sung đã bị cấy Trojan (*)!’
(*) Trojan: Tên đầy đủ – Trojan Horse, là một loại phần mềm ác tính. Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus.
Sắc mặt Âu Dương Thông tái nhợt nhưng không nhìn ra sự bối rối, khí định thần nhàn ngồi trên ghế, ngón tay thon dài gõ bàn phím, tựa như một khúc vũ đạo hoạt bát, ánh mắt ôn hòa giờ phút này lại lóe lên tia hưng phấn, bàn tay không ngừng gõ bàn phím vá lỗ hổng, mã hóa cùng phản kích, màn hình phản chiếu khuôn mặt của hắn, ngũ quan tuấn tú làm người ta muốn đui mù.
“Không xong!” Mọi người kêu lên, “Máy chủ đã bị rất nhiều virus xâm hại! Kho dữ liệu chỉ còn một bức tường lửa cuối cùng!”
Cơ hồ tất cả màn hình, dữ liệu đột nhiên xuất hiện nhanh hơn, không tài nào có sức chống cự. Không khí khủng hoảng nhanh chóng lan tràn, ai nấy đều không nói gì, nhưng bầu không khí làm Lý Phương Nặc và Văn Tuấn cùng trầm xuống, đối với công nghệ cao, bọn họ không tinh thông, cho nên đã bỏ ra rất nhiều tiền mướn chuyên viên về, nhưng mà chẳng lẽ hôm nay cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-thien-tai-nam-vung/36182/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.