*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: An Ju
“Cực khổ rồi.”
Cùng công nhân viên chào hỏi xong, Ngụy Thanh với Liên về phòng nghỉ ngơi lấy vật phẩm tuỳ thân đã mang tới.
“Liên, phải đi về sao?” Đồ của Ngụy Thanh đều ở chỗ Lâm Vũ, hắn thấy Liên đang xem tin nhắn trên điện thoại di động, suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Liên khép lại điện thoại di động. “Ừm, sao thế?”
“Cái kia…” Không biết có phải là do ánh đèn hay không, mặt Ngụy Thanh có hơi đỏ lên. “Không phải…. đang hẹn hò sao?”
Liên sửng sốt một chút, sau đó cười. “Vậy, muốn đến chỗ tôi không?”
Ngụy Thanh mặt càng đỏ hơn. “Không muốn, nhanh như vậy đã…”
“Muốn đi đâu đây, tôi mới chuyển chỗ ở, muốn mời anh đến xem mà.” (#Ju: =))))))) này thì nhận vơ này, bazơ ớ ờ này….)
“…”
“Không muốn đi?”
“Muốn…”
“Vậy tôi đi lấy xe.” Liên quay người, Ngụy Thanh nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên bước nhanh tới, ôm lấy hắn từ phía sau.
Liên hơi kinh ngạc, sau đó khẽ cười xoa xoa mái tóc mềm mại của Ngụy Thanh. “Làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì, để tôi ôm như vậy một chút đi.”
Thế là lúc Cố Khải Triết đẩy cửa tiến vào nhìn thấy chính là một cảnh tượng như thế, Liên đứng đối diện cánh cửa, Ngụy Thanh ôm hắn từ phía sau, toàn bộ bầu không khí ám muội không nói hết được.
“Các… các người…” Cố Khải Triết lần đầu tiên phát hiện vốn từ của bản thân lại thiếu thốn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-ten-cong-ai-thuong-lanh-nhat-ca-cong/767931/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.