Cả một đêm dài vằng vặc, Lạc Phàm vẫn chưa hề chợp mắt. Cơn mưa lúc nãy vẫn đang trút nặng hạt bên ngoài, trong lòng cô như có một nút thắt vô cùng lớn. Cô như muốn xé toạc nó ra ngay bây giờ.. Tại sao cô lại cảm thấy khó chịu đến vậy? Nghĩ ngay đến việc uống một chút "cồn" để dễ ngủ.. Cô liền tiến gần tủ lạnh lấy ra vài chai bia lạnh rồi ngồi bẹp xuống sàn dựa người vào chân giường hớp lấy vài ngụm. Trong cơn vô thức, sợi dây lí trí của cô như bị thứ gì đó mạnh bạo cắt xoẹt ra làm hai. Lạc Phàm đưa tay vớ lấy chiếc điện thoại trên bàn, cô cố lướt lại nhật kí cuộc gọi trong mục lịch sử, cuộc gọi mà ai đó đã từng gọi cho mình...
- Em chỉ xin anh 5 phút thôi~ Làm ơn đừng tắt máy. Em.. thật sự nhớ anh!
Chiếc loa điện thoại của cô phát ra giọng nói của ai đó.. ấm áp như ánh nắng mùa xuân..
- Em vẫn chưa ngủ sao? Em đang ở đâu vậy?..
Lạc Phàm hoàn toàn không thể kìm nén được lí trí của mình, cô đáp lại với giọng vừa trầm vừa nhỏ:
- Suỵt~ Im_lặng.. Đừng nói gì cả. Em muốn nghe.. anh thở..
Giọng nói bên kia dường như đã im lặng tuyệt đối, sự yên tĩnh làm nổi bật rõ hơi thở nhẹ nhàng của hai người.. Lạc Phàm đưa điện thoại áp sát vào tai. Cô cười một cách mãn nguyện..
÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷
Đã 30 phút trôi qua.. Cơn mưa cũng dần tan đi.. để lại một bầu trời đêm quang tạnh--
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939400/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.