Diệp Phong tuy mặt là vui mừng nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng hỏi:
- Tiểu Minh không có ở đó thì cậu phải đi đón tôi. 10' thôi đấy, tạm biệt.
- Này.. khoan đã.. này..
*Tít---* (Tiếng cúp máy)
Minh Trạch chưa kịp phản kháng câu nào thì Diệp Phong đã ngắt máy ngang xương như mọi lần. Cái tính cách này của anh đã nhiều lần làm Minh Trạch và Tiểu Minh cứ ngỡ như là tức điên lên chết đi được. Dù gọi lại bao nhiêu lần cũng không thèm bắt máy..
...
Lạc Phàm im lặng chứng kiến từng sắc thái trên gương mặt Diệp Phong. Thấy mọi chuyện có vẻ đã xong, cô liền đưa tay kéo nhẹ tay áo anh hỏi khẽ:
- Phong, chúng ta sẽ đi đâu vậy?
Diệp Phong quay đầu sang cúi nhìn cô rồi chưng lên cái bộ mặt không cảm xúc của mình đáp:
- Suỵt! Đi rồi sẽ biết.
Lạc Phàm thấy thế cũng chả thèm nói thêm câu gì. Cô rón rén nhấc chân sang bên trái đứng thật sát vào Diệp Phong. Ngón tay bé bé cầm chặt áo anh không rời như đứa trẻ sợ lạc phải mẹ..
Nhanh ngay sau đó, tiếng còi xe của ai bỗng xả râm trước mặt hai người. Từ bên trong, chiếc kính cửa sổ bắt đầu hạ dần xuống.
- Chà~ đại tỉ xinh đẹp, đại tỉ có thể ngồi phía trước cạnh tôi đấy..
Vừa ngắt câu trước Minh Trạch nhanh mắt nhìn Diệp Phong rồi lạnh lùng lườm:
- Còn cậu? Không mau lên là tôi lái đi thật đấy!!
Diệp Phong cau chặt mày lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939361/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.