Bữa sáng nhanh chóng được dọn ra. Lạc Phàm đói rã rời. Cô nhìn những đĩa thức ăn thịnh soạn mà nuốt ực nước bọt. Nhưng.. chỉ vừa ngồi vào bàn thì Diệp Phong từ phía sau đột nhiên kéo chặt tay lôi đi trước sự chứng kiến của tất cả. Tiểu Minh và Trạch Minh nhìn nhau cười xoà. Cả hai thật sự cũng mong bản thân sẽ có một ngày như vậy..
- Thiên Âu? Em không ăn à? Cứ nhìn đi đâu thế?! - Kha Lạc bỗng cất tiếng hỏi.
- À, à không. Em ăn ngay đây. Mọi người dùng bữa ngon miệng..
_______________________
- Phonggg!! Em đóii rã rồii. Anh lại kéo em đi đâu thế này?!!
Diệp Phong bỗng đứng khựng lại giữa hành lang. Lạc Phàm cũng vì thế mà đi quá đà đập thẳng đầu vào lưng anh.
Xoay người lại, Diệp Phong trỏ ngón tay mình trước mặt cô. Giọng làm nũng nhưng lại ngượng ngùng vô cùng:
- Bị thương rồi. Thổi cho anh đi!
Mắt chớp chớp không dám nhìn thẳng Lạc Phàm. Diệp Phong đỏ cả mặt. Anh bỗng mất đi sự bình tĩnh vốn có của mình. Căng thẳng, Diệp Phong đút một cánh tay vào túi để giảm đi sự trống trải.
Anh lén liếc nhìn ánh mắt tròn xoe vì ngạc nhiên của Lạc Phàm mà trong lòng có chút nôn nóng:
- Mau.. mau thổi đi..
- Ha ha ~ Anh, anh lại học mấy thứ này ở đâu vậy?! Thật là, anh trẻ con thật đấy!
Diệp Phong như muốn bốc hoả. Điệu bộ ngương ngùng trẻ con của anh làm Lạc Phàm cười không ngưng..
"Chết tiệt!!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939352/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.